Đạo Trường Sinh là một thiên tài.
Ba tuổi đã bắt đầu học tiểu học, vẫn luôn đọc sách viết chữ, thời điểm tám tuổi đã là một sinh viên xuất chúng với kiến thức tương đối không tệ.
Mà năm đó Hân nương chỉ là người thường với ba bốn mươi năm thọ nguyên, nằm run rẩy trên giường bệnh rồi rời đi.
Trước khi Hân nương đi vẫn luôn nói rằng “Không cần đi tìm cha mẹ của con, sống cho tốt một cuộc sống của người bình thường.”
“Vâng.” Đứa trẻ gật gật đầu, an táng Hân nương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây