Đàn Linh Âm nghiêm túc nói: “Hoắc tiên sinh năm nay mới hai mươi lăm tuổi, không già chút nào.”
Mẹ Vương lập tức cười, che miệng nói: “Cô không chê cậu ấy già là được, nhìn tôi này, nói sai rồi.”
Để tiện cho Hoắc Cảnh Nghiên và Đàn Linh Âm phát triển tình cảm, mẹ Vương chu đáo sắp xếp phòng của Đàn Linh Âm ở tầng ba, nơi Hoắc Cảnh Nghiên ở.
Không ngờ, tất cả đều là bà nghĩ nhiều, hai người họ chưa có ý nghĩ đó.
Sắp xếp xong phòng, hành lý của Đàn Linh Âm cũng được mang lên, mẹ Vương chu đáo giúp cô sắp xếp hành lý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây