Sau đó cô bắt đầu lẩm bẩm đọc chú, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Liễu Vân sợ hãi rúc vào lòng Đàn Hoành Chính, toàn thân run rẩy.
Đàn Nhã Nguyệt đang ngủ bỗng mở mắt, đôi mắt đen kịt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “Con của tôi, con của tôi.”
Cô ta giơ tay định cào vào bụng mình, móng tay sắc nhọn lập tức cào ra vết máu trên bụng.
“Định!” Đàn Linh Âm quát khẽ, tay của Đàn Nhã Nguyệt lập tức dừng lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây