Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Đàn Hoành Chính nghiến răng nói: “Con nói bậy bạ gì vậy! Bây giờ con không phải đang sống tốt sao?”
“Nếu không phải bọn tao nhận nuôi mày, mày có thể lớn lên như bây giờ không? Giờ thì bám được đại gia rồi, cánh cứng cáp rồi phải không!?” Liễu Vân cũng ở bên cạnh hét lên chói tai.
Đàn Linh Âm quay đầu nhìn Đàn Nhã Nguyệt đang nằm thoi thóp trên giường, “Đúng, các người cho tôi đi học, có cơm ăn, quả thật đã nuôi lớn tôi, nhưng tôi cũng đã giúp Đàn Nhã Nguyệt gánh nạn rồi phải không?”
“Bây giờ nếu muốn Đàn Nhã Nguyệt sống thì phải nghe lời tôi, nếu không nghe thì các người đi tìm người khác đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây