Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ có điều Đàn Linh Âm phát hiện một vấn đề, mỗi buổi chiều, Đàn Nhã Nguyệt luôn bám sát cô, còn luôn nhìn vào trong xe khi cô lên xe.

Đàn Linh Âm đại khái đoán được lý do tại sao.

Chỉ tiếc là mấy ngày gần đây người đón cô là Trịnh Hán, không chỉ Hoắc Cảnh Nghiên không đến mà ngay cả Lý Hành cũng không đến.

Đồ bị dục vọng chi phối, mới gặp Hoắc Cảnh Nghiên một lần đã nhớ nhung người ta rồi.

Hôm nay là thứ Tư, Đàn Linh Âm vừa ra khỏi cổng trường đã biết Đàn Nhã Nguyệt đang theo sau mình.

Trịnh Hán mở cửa xe cho cô, nhưng cô đột nhiên quay đầu nhìn Đàn Nhã Nguyệt.

Đàn Nhã Nguyệt không hề hoảng sợ, nhìn vào trong xe, rồi vẻ mặt thất vọng.

Sao anh lại không đến nữa?

Nghĩ lại, không đến cũng tốt, chứng tỏ anh không coi trọng Đàn Linh Âm.

Ánh mắt Đàn Linh Âm dừng lại ở bụng Đàn Nhã Nguyệt, cười nhếch mày, “Đàn Nhã Nguyệt, dạo này ăn uống tốt nhỉ, béo lên rồi.”

Đàn Nhã Nguyệt vội dùng túi xách che trước người, lạnh lùng nói: “Cô nói bậy gì thế! Cô mới béo lên!”

Đàn Linh Âm lại rất vui vẻ, cười tươi sờ mặt mình, “Cảm ơn lời khen, dạo này tôi sống rất tốt, đã tăng được một cân rồi.”

Trước đây cô gầy trơ xương lại còn thiếu máu, chính cô cũng thấy ghét.

Có thể tăng cân, chứng tỏ cơ thể cũng đang dần hồi phục, tự nhiên rất vui.

Đàn Nhã Nguyệt không ngờ cô tăng cân mà vẫn có thể cười, chỉ hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Đàn Linh Âm nhìn theo bóng lưng cô ta, lớn tiếng gọi: “Đêm nhiều mộng không phải là chuyện tốt đâu!”

Đàn Nhã Nguyệt đã chui vào xe nhà họ Đàn.

Đàn Linh Âm nhìn xe chạy đi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

Thật thú vị.

Mới bao lâu mà bụng Đàn Nhã Nguyệt đã có thứ gì đó rồi.

Tên quỷ sắc đó thật giỏi.



Nhà họ Đàn.

Đàn Hoành Chính ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u sầu, hút thuốc. Ông ta rất ít khi hút thuốc, càng không bao giờ hút trong nhà.

Liễu Vân biết chồng đang không vui, nên không trách mắng việc ông ta hút thuốc trong phòng khách.

Bà ta ngồi xuống bên cạnh Đàn Hoành Chính, nhẹ nhàng nắm tay ông ta, “Chồng à, có chuyện gì mà phiền lòng vậy?”

“Dự án đấu thầu bị cướp mất, công ty lỗ gần một tỷ.”

Đàn Hoành Chính hít một hơi thuốc, mạnh tay dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, “Hơn nữa, anh phát hiện người cướp dự án đấu thầu là một gương mặt quen.”

Liễu Vân nhíu mày, thấp giọng chửi: “Là ai không biết điều, còn dám tranh dự án đấu thầu với anh?”

“Là người hôm đó đưa Đàn Linh Âm đi.” Đàn Hoành Chính thở dài nói, “Anh nghe ngóng được, cậu ta tên là Lý Hành, mọi người đều gọi cậu ta là trợ lý Lý.”

Liễu Vân nghe vậy, lập tức lo lắng, “Sao lại là cậu ta? Cậu ta là cái thá gì mà dám cướp dự án của công ty chúng ta!”

Đàn Hoành Chính mặt mày ủ rũ nói: “Chẳng trách anh hỏi thăm khắp nơi mà không biết cậu ta là ai, cho đến khi thất bại trong cuộc đấu thầu hôm qua, anh mới biết họ đến từ Kinh Thành.”

“Kinh Thành!?” Liễu Vân cũng kinh ngạc, vội hỏi: “Vậy họ có địa vị cao ở Kinh Thành không?”

Đàn Hoành Chính vẫn lắc đầu, “Cái này anh chưa hỏi ra, nhưng anh có thể thấy bên mời thầu rất nịnh nọt Lý Hành.”

“Chắc là ở Kinh Thành có chút thế lực.”

Liễu Vân xoa tay, nhất thời không biết nói gì.

Càng nghĩ càng tức, bà ta chửi: “Đàn Linh Âm, con nhóc đó, rốt cuộc làm sao mà quen được người như vậy?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)