Đàn Nhã Nguyệt muốn ngồi dậy, lập tức cảm thấy eo đau nhức.
Mặt cô ta đỏ bừng ngay lập tức.
Cô ta thì thầm: “Không ngờ, tôi đã gặp anh trong giấc mơ từ lâu rồi.”
“Vừa gặp anh hôm qua, tối qua trong mơ đã nhìn rõ mặt anh, chắc chắn là anh cũng mơ thấy tôi!”
Bị dục vọng chi phối, Đàn Nhã Nguyệt đã tưởng tượng người trong giấc mơ mờ ảo của mình là Hoắc Cảnh Nghiên, không biết rằng người đàn ông trong mơ là một tên quỷ sắc bám lấy cô ta.
Cô ta không màng hình tượng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy xuống lầu, “Mẹ! Mẹ!”
Liễu Vân đang ngồi bên bàn ăn, bên cạnh có người giúp việc đang xoa bóp thái dương cho bà ta.
Tối qua bà ta lại gặp ác mộng, khiến bà ta nửa tỉnh nửa mê suốt đêm, giờ dậy đầu rất đau.
Nghe thấy tiếng con gái, Liễu Vân yếu ớt đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
Đàn Nhã Nguyệt phấn khích nói: “Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ!”
“Mẹ còn nhớ người đàn ông trong xe hôm qua không?”
Liễu Vân giơ tay ra hiệu cho người giúp việc ra ngoài.
Sắc mặt bà ta không tốt lắm: “Nhớ chứ, hôm qua cha con đã sắp xếp người đi điều tra xem biển số xe đó thuộc về ai rồi.”
“Thế thì tốt quá! Lúc đó con muốn gặp anh ta!” Đàn Nhã Nguyệt nói với khuôn mặt đỏ bừng và vẻ e thẹn.
Liễu Vân hơi nhíu mày, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống: “Nguyệt Nhi, con lại đây.”
Đàn Nhã Nguyệt ngồi xuống bên cạnh mẹ, tóc tai rối bù và trán lấm tấm mồ hôi khiến cô ta trông rất kích động.
Liễu Vân dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán con gái, nhẹ nhàng hỏi: “Con gặp cậu ta làm gì? Đợi điều tra ra ai là chủ xe đó rồi cha con sẽ dạy dỗ họ đàng hoàng.”
Đàn Nhã Nguyệt ngượng ngùng nói: “Thực ra con có một bí mật.”
“Có thể nói cho mẹ biết không?” Liễu Vân cười dịu dàng hỏi.
Đàn Nhã Nguyệt gật đầu, vẻ mặt chìm vào hồi tưởng: “Thực ra dạo gần đây con luôn mơ thấy một người đàn ông, trong mơ anh ấy rất tốt với con.”
“Vì không nhìn rõ mặt anh ấy nên con không biết anh ấy là ai.”
“Nhưng hôm qua sau khi gặp người đàn ông đẹp trai đó, tối qua con đã nhìn rõ mặt anh ấy, giống hệt anh ta!”
“Mẹ, mẹ thường nói mọi thứ đều có duyên số phải không? Con nghĩ anh ấy chính là định mệnh của con!”
Liễu Vân nhìn con gái với vẻ mặt phấn khích, càng nhíu mày chặt hơn, “Con nói con gần đây thường mơ thấy một người đàn ông?”
“Trong mơ anh ta làm gì con?”
Đàn Nhã Nguyệt đỏ bừng tai, lo lắng nếu nói ra sẽ khiến mẹ ghét mình, đành nói nửa thật nửa giả: “Không làm gì cả, chỉ là trong mơ, anh ấy giống như bạn trai của con.”
Liễu Vân hơi yên tâm, lại nhẹ nhàng khuyên: “Định mệnh gì chứ, con đừng nghĩ nhiều. Đợi cha con điều tra ra cậu ta là ai, nhất định sẽ đuổi cậu ta ra khỏi Nam Thành!”
“Để cho Đàn Linh Âm mất chỗ dựa, thậm chí không có cơ hội thi đại học!”
Đàn Nhã Nguyệt vẫn kiên quyết: “Nhưng trước đây con vẫn luôn không nhìn rõ mặt đối phương, từ khi gặp anh ta, người trong mơ đã trở thành anh ta, chẳng phải đây là ý trời sao?”
Liễu Vân gật đầu qua loa: “Có lẽ vậy, con đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, lát nữa mẹ đưa con đến trường.”
Đàn Nhã Nguyệt cảm thấy không thể nói lý với mẹ, liền tức giận đi lên lầu.
Hai ngày liền, Đàn Linh Âm sống rất vui vẻ.
Vì Đàn Nhã Nguyệt không còn đến gây rắc rối cho cô, rất ngoan ngoãn.
Ngay cả Lý Nhạc Nhạc, người hay theo phe mạnh, cũng trở nên ngoan ngoãn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin