Đàn Linh Âm dám bố trí trận pháp này vì cô biết nhà họ Đàn không có người giúp việc ở lại qua đêm.
Người giúp việc thường làm xong bữa tối sẽ rời đi, sáng sớm hôm sau mới đến dọn dẹp, làm bữa sáng, sau đó ra ngoài mua đồ nấu bữa trưa, buổi chiều dọn dẹp nhà cửa.
Vì Liễu Vân rất để ý đến Đàn Hoành Chính nên không cho phép người khác ở lại đây vào ban đêm, tránh việc người giúp việc có cơ hội quyến rũ Đàn Hoành Chính.
Đàn Linh Âm quay người định rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu cứ thế mà đi thì không ổn.
Nhà họ Đàn quen biết huyền sư, hơn nữa còn là một huyền sư tà đạo có thể che mắt đổi tên.
Trận pháp Ngũ Hành Tụ Âm vốn không phải chính đạo, huyền sư tà đạo có thể giải được.
Hiện tại xương huyền linh của cô còn yếu, nếu Huyền Thanh đến cũng có thể phá trận pháp này.
Nghĩ vậy, Đàn Linh Âm cắn ngón tay mình, chịu đau.
Cô lấy ra một lá bùa sạch, ngón tay tụ tập huyền lực, hòa với máu vẽ một lá bùa hộ trận.
Lá bùa này hòa với máu của cô, thần hồn của cô đã hòa hợp với cơ thể, máu cũng nhiễm thần lực, chắc chắn không ai có thể phá được.
“Đi!” Đàn Linh Âm vung tay, lá bùa phát sáng đỏ bay qua tường.
Lá bùa rơi xuống giữa sân, chạm đất liền biến mất.
Linh Âm nhìn trận pháp được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ, lúc này cô mới hài lòng rời đi.
Cô bước ra đường, lái xe rời khỏi.
Lý Hành vẫn chưa ngủ, chỉ chờ cô trở về.
“Đàn tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi, tôi lo lắng chết mất!” Thấy cô bình an vô sự, Lý Hành cũng yên tâm.
Linh Âm ném chìa khóa qua, “Trả lại anh chìa khóa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô quay lưng lại vẫy tay với Lý Hành, bước chân nhẹ nhàng.
Tối nay chắc chắn cô sẽ ngủ rất ngon.
Đêm đó, Đàn Nhã Nguyệt lại mơ thấy giấc mơ.
Lần này, trong giấc mơ cô ta nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông quấn quýt với mình.
Mặc dù hơi mờ nhưng Đàn Nhã Nguyệt vẫn cảm thấy anh ta rất đẹp trai.
Trong mơ, người đàn ông hết lòng chiều chuộng Đàn Nhã Nguyệt, hết lần này đến lần khác chiếm lấy cô ta.
Khuôn mặt Đàn Nhã Nguyệt đỏ bừng, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ.
Giấc mơ này đẹp đến nỗi cô ta hoàn toàn rơi vào đó không thể thoát ra được.
…
Ở phía bên kia, Liễu Vân và Đàn Hoành Chính vẫn chưa ngủ, hai người đang nói chuyện.
Liễu Vân lo lắng hỏi: “Anh nói xem, con bé đó có biết gì không?”
Đàn Hoành Chính thì lại không để tâm lắm, “Nghe lời nó nói, có vẻ như nó biết gì đó, nhưng biết thì sao chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ, có thể hiểu được gì?”
Liễu Vân gật đầu: “Cũng đúng, nhưng làm sao nó biết được?”
“Chẳng lẽ là người đàn ông ban ngày? Cậu ta có phải là huyền sư không?” Đàn Hoành Chính suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho trợ lý, “Anh sẽ cho người điều tra, xem thằng nhóc đó có lai lịch gì.”
Liễu Vân vội nói: “Em nhớ biển số xe của cậu ta, anh gửi đi để người ta kiểm tra xem xe đó thuộc về ai.”
Đàn Hoành Chính gửi tin nhắn rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vỗ nhẹ vào lưng Liễu Vân, “Ngủ đi, gần đây công ty có dự án đấu thầu, anh cần nghỉ ngơi tốt.”
Liễu Vân luôn ủng hộ công việc của chồng, liền tắt đèn bàn, “Được rồi, anh cũng ngủ đi.”
Không biết từ lúc nào, trời đã sáng.
Đàn Nhã Nguyệt đột ngột mở mắt, thở hổn hển.
Cô ta cảm thấy toàn thân lạnh toát, lúc này mới phát hiện mình đã đổ mồ hôi.
Bị điều hòa thổi vào, mồ hôi đã trở thành mồ hôi lạnh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin