Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

“Không tiện nói.” Hoắc Cảnh Nghiên lạnh lùng liếc nhìn Đàn Linh Âm, giọng trầm mang chút bất đắc dĩ, “Đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, sao còn phải nói chuyện với họ, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ họ sẽ nhận cô làm con gái?”

Đàn Linh Âm mỉm cười, đôi mắt hồ ly nhấp nháy, “Tất nhiên là không, tôi đâu có ngốc!”

“Còn không lên xe?” Hoắc Cảnh Nghiên ra lệnh lạnh lùng, rồi cửa sổ xe từ từ nâng lên.

Đàn Nhã Nguyệt kiễng chân, nhìn qua khe cửa sổ đang nâng lên để nhìn Hoắc Cảnh Nghiên, gấp gáp đến mức muốn chui vào trong.

Lý Hành vội mở cửa xe, “Đàn tiểu thư, cô lên xe trước đi, chúng tôi sẽ giải quyết ở đây.”

Đàn Linh Âm ngoan ngoãn chui vào xe, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Đàn Nhã Nguyệt bên ngoài.

“Anh đẹp trai, có thể làm bạn không!” Cô ta cố chen vào bên cạnh Lý Hành, nhìn vào trong xe.

Lý Hành đẩy cô ta ra, đóng cửa xe cái rầm, “Tránh ra.”

Đàn Nhã Nguyệt bị Liễu Vân kéo lại, nhỏ giọng dạy dỗ: “Nhã Nguyệt, con làm gì vậy?”

“Con...” Đàn Nhã Nguyệt bị hỏi đến ngẩn người.

Cô ta cũng không hiểu sao mình lại làm ra chuyện quá đáng như vậy.

Lý Hành ngồi vào ghế phụ, nói với Trịnh Hán: “Đừng để ý đến họ, lái xe đi.”

Trịnh Hán liếc nhìn gia đình họ Đàn một cái, rồi quay lại ghế lái.

Đàn Hoành Chính không rõ đối phương là ai, thêm vào đó có nhiều người xem náo nhiệt nên ông ta cũng không dám chặn xe nữa.

“Để bọn họ đi như vậy thật không cam lòng.” Liễu Vân hạ giọng nói, “Em sẽ ngay lập tức cho người điều tra xem con bé chết tiệt đó đang ở đâu.”

Đàn Hoành Chính nói: “Trước khi điều tra rõ, tốt nhất đừng ra tay, anh cảm thấy người trẻ tuổi ngồi sau xe kia không phải là người dễ đối phó.”

Liễu Vân nói: “Em biết, anh yên tâm.”

Xe chạy đi rất xa, Đàn Linh Âm mới hỏi: “Đại sư Huyền Thanh đâu?”

Lý Hành quay đầu nói: “Ông ấy ra ngoài từ sớm, nói là đi tìm xem ở Nam Thành có món sơn hào hải vị nào ngon.”

“Đến chiều tối mới tìm được một nhà hàng hải sản lớn nên bảo chúng ta đến đó thử.”

Đàn Linh Âm gật đầu: “Tốt lắm, tôi cũng muốn ăn chút đồ ngon.”

Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc có thể ăn chút thịt ở trường, cô thực sự chưa từng ăn gì ngon.

Hoắc Cảnh Nghiên đột nhiên hỏi: “Cô lớn lên ở Nam Thành mà chưa từng ăn ở đó sao?”

Đàn Linh Âm lắc đầu: “Không, tôi chỉ có thể ăn trưa ở trường, còn ở nhà thì toàn ăn đồ thừa.”

“Giống như cháo loãng và rau xanh.”

Khi lớn hơn một chút thì đỡ hơn, cô có thể lén giấu chút đồ ăn. Lúc nhỏ, cô không với tới tủ lạnh trong bếp, thực sự chỉ có thể ăn cơm nguội.

Liễu Vân quản lý người giúp việc trong nhà rất nghiêm, không ai dám cho cô ăn.

Nhà họ Đàn thực sự muốn cô chết sớm.

Lý Hành tức giận nói: “Dù là con nuôi thì bọn họ cũng không thể đối xử với cô như vậy! Họ nhận nuôi cô để làm gì? Để chơi cho vui à?”

“Có lẽ là để lấy mạng tôi.” Đàn Linh Âm cười nhẹ, nửa đùa nửa thật.

Hoắc Cảnh Nghiên đột nhiên hỏi: “Nhà họ Đàn đối xử với cô rất tệ sao?”

“Đúng vậy, nhìn thân hình gầy yếu của tôi mà xem, còn bị thiếu máu, trông giống tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận không?” Đàn Linh Âm dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thoải mái, không hề tỏ ra buồn bã hay đau khổ.

Lý Hành đột nhiên che miệng, như thể đã hiểu ra điều gì, “Tôi biết tại sao họ lại như vậy rồi!”

Đàn Linh Âm ngước mắt nhìn anh ấy: “Anh biết rồi?”

“Họ chắc chắn có xu hướng bạo hành trẻ em, nhận nuôi trẻ chỉ để thỏa mãn sở thích xấu xa của họ!”

Đàn Linh Âm: “…”

Cũng được, Lý Hành không hiểu những điều phức tạp của pháp thuật huyền môn, nghĩ được đến đây đã là tốt rồi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)