Liễu Vân mở miệng nói những lời bẩn thỉu đổ lên Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm mím môi, ngón tay bấm một pháp quyết nhanh chóng tụ tập huyền lực, một luồng huyền lực vô hình bắn về phía đầu gối của Liễu Vân.
“Ái da!” Đầu gối Liễu Vân đau nhói, lập tức quỳ xuống đất.
Trước mặt bà ta chính là Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm lạnh lùng nói: “Đây là báo ứng cho việc bà bịa đặt vu khống, nhưng bà có quỳ lạy tôi cũng vô ích, báo ứng tuy chậm nhưng chắc chắn sẽ đến!”
“Đồ chết tiệt, ai quỳ lạy mày chứ!” Liễu Vân tức giận muốn đứng dậy, nhưng không thể nào đứng lên được.
Đàn Nhã Nguyệt bên cạnh vội vàng đỡ bà ta dậy, Liễu Vân nghiến răng nói: “Đồ vong ơn bội nghĩa! Hễ mở miệng là nói bọn tao sẽ gặp báo ứng, nuôi mày mười tám năm mà mày không biết ơn, mày mới là người đáng gặp báo ứng!”
Đàn Linh Âm sắc mặt lạnh lùng, giọng nói trong trẻo như sự yên tĩnh trước cơn bão tuyết, “Nuôi tôi mười tám năm? Trong mười tám năm đó tôi đã gánh bao nhiêu tai họa thay cho Đàn Nhã Nguyệt, các người còn dám nói tôi không biết ơn ư?”
“Nếu không có tôi, Đàn Nhã Nguyệt với số mệnh yểu mệnh đã chết từ lâu, các người phải quỳ lạy cảm ơn tôi mới đúng!”
Nhắc đến chuyện Đàn Nhã Nguyệt thay đổi số mệnh, Liễu Vân lập tức im lặng, chỉ có thể nói một cách không chịu thua: “Nhưng dù sao bọn tao cũng là cha mẹ nuôi của mày!”
“Về nhà với tôi! Tôi không cho phép cô làm tình nhân cho người ta, làm mất mặt nhà họ Đàn!” Đàn Hoành Chính nói rồi định giơ tay bắt Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm búng ngón tay, một luồng huyền lực bắn ra khiến Đàn Hoành Chính loạng choạng, ngã sấp mặt.
Trong mắt cô ẩn chứa sát khí, hiện tại có nhiều người, tối nay sẽ dạy dỗ cả ba người họ sau.
Đàn Hoành Chính từ dưới đất bò dậy, lại định bắt Đàn Linh Âm.
Trịnh Hán đã muốn ra tay từ lâu, giờ liền mạnh mẽ nắm lấy tay ông ta, ném thẳng vào Liễu Vân và Đàn Nhã Nguyệt.
Lý Hành nghiêm nghị nói: “Các người đừng vu khống! Đàn tiểu thư không hề bị bao nuôi!”
“Vậy tại sao anh đưa đón cô ta đi học? Anh là gì của cô ta?” Đàn Nhã Nguyệt ghen tị hỏi.
…
Mặc dù Lý Hành đã hơi có tuổi, nhưng khí chất của anh ấy không giống một kẻ nghèo hèn, thậm chí vẻ ngoài còn rất thanh tú.
Đàn Nhã Nguyệt vô cùng ghen tị!
Đàn Linh Âm không thể sống tốt hơn cô ta!
“Tôi là... tôi là cấp dưới của cô ấy!” Lý Hành ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào.
Đối phương có thể hóa giải kiếp nạn của Hoắc tổng, nên việc anh ấy chạy việc cho Đàn tiểu thư là điều đương nhiên!
“Cấp dưới? Cô ta làm gì mà có bản lĩnh lớn như vậy?” Liễu Vân đỡ Đàn Hoành Chính, giọng điệu châm chọc, “Chẳng lẽ người bao nuôi cô ta là một ông già?”
Lúc này, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Gương mặt tuấn tú, quý phái của Hoắc Cảnh Nghiên hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Anh lạnh lùng nói: “Đàn tiểu thư bây giờ coi như là em gái tôi, sau này tôi sẽ là người giám hộ của cô ấy.”
“Chuyện nhà họ Đàn tìm lại con gái ruột rồi đuổi con nuôi ra khỏi nhà, tôi nghĩ nhiều người ở Nam Thành đều biết.”
“Ba vị đừng làm loạn nữa, nếu không tôi cũng không ngại dùng một số biện pháp để các người nhớ lâu.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc va vào nhau vang lên, mọi thứ xung quanh dường như đều ngừng lại.
Đàn Nhã Nguyệt nhìn chằm chằm anh, má đỏ bừng, mắt đầy hoa đào.
Cô ta muốn...
Muốn có người đàn ông này!
Đàn Hoành Chính nhận ra khí chất phi phàm của Hoắc Cảnh Nghiên, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin