Buổi chiều, Lý Nhạc Nhạc và Đàn Nhã Nguyệt đều không xuất hiện, có lẽ là do mặt sưng nên ở nhà nghỉ ngơi.
Khi tan học buổi chiều, Đàn Linh Âm lại nhận được tin nhắn từ Hoắc Cảnh Nghiên, nói rằng Lý Hành đang ở cổng trường.
Đàn Linh Âm bước ra cổng trường liền thấy chiếc Rolls-Royce.
Lý Hành đang dựa vào cửa xe, thấy cô xuất hiện, lập tức vẫy tay, “Đàn tiểu thư! Bên này!”
Đàn Linh Âm vừa định bước tới thì thấy một gia đình ba người đi trên vỉa hè bên cạnh.
Cả buổi chiều không đến lớp, Đàn Nhã Nguyệt đã thay đổi một bộ đồ khác, chỉ là đeo thêm một chiếc khẩu trang.
Đàn Linh Âm không muốn đoán bọn họ đi đâu, nhanh chóng bước về phía Lý Hành.
Bên kia, ba người nhà họ Đàn cũng nhìn thấy cô.
Liễu Vân lập tức nhíu mày, “Con bé chết tiệt đó đang nói chuyện với ai vậy?”
Đàn Nhã Nguyệt nhớ lại lời của Lý Nhạc Nhạc, nói nhỏ: “Nghe bạn học nói sáng nay thấy cô ta bước xuống từ chiếc Rolls-Royce, hóa ra cô ta thực sự được bao nuôi.”
“Được bao nuôi?” Đàn Hoành Chính lập tức nhíu mày, ánh mắt thay đổi.
Liễu Vân lập tức thay đổi sắc mặt: “Nó được bao nuôi thì anh lo gì hả?”
“Dù sao con bé cũng từng là con gái tôi, nó làm ra chuyện mất mặt như vậy, xem tôi dạy dỗ nó thế nào!” Đàn Hoành Chính bước nhanh về phía chiếc Rolls-Royce.
Ông ta nói vậy, nhưng trong lòng không nghĩ thế.
Đồ ông ta nuôi lớn, sao có thể rơi vào tay người khác? Nếu có rơi thì cũng phải rơi vào tay ông ta!
Đàn Nhã Nguyệt phấn khích đi theo, còn nói: “Đây là cổng trường, cha ra tay nhẹ một chút, sẽ không ai ngăn cản cha đâu.”
Rõ ràng là mong Đàn Hoành Chính ra tay mạnh.
Lý Hành mỉm cười nhìn Đàn Linh Âm, “Đàn tiểu thư, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”
“Sao đột nhiên lại ra ngoài ăn?” Đàn Linh Âm thấy đồ ăn do bảo vệ ở biệt thự nấu cũng khá ngon.
Lý Hành cười nói: “Là Đại sư Huyền Thanh, ông ấy muốn ra ngoài ăn chút đồ mặn, ở biệt thự không có gì ngon.”
Đàn Linh Âm gật đầu, “Thế còn Hoắc tiên sinh?”
“Hoắc tổng cũng đi cùng.” Lý Hành nói rồi định mở cửa sau xe.
Lúc này, anh ấy cảm nhận được một luồng sát khí, vội kéo Đàn Linh Âm ra sau lưng.
Đồng thời, tài xế kiêm vệ sĩ Trịnh Hán cũng nhanh chóng xuống xe.
Đàn Hoành Chính trừng mắt, chỉ tay vào Lý Hành, “Tránh ra!”
Lý Hành hỏi: “Ông là ai?”
“Tôi là cha của con bé!” Nói rồi định đẩy Lý Hành ra, “Tránh ra cho tôi!”
Trịnh Hán nắm lấy tay Đàn Hoành Chính, “Ông định làm gì?”
Anh ta cao lớn, cơ bắp làm căng bộ vest, râu quai nón trên mặt càng làm anh ta trông dữ tợn.
Đàn Hoành Chính liếc nhìn anh ta, bị dọa sợ một chút.
Ông ta lập tức nói một cách tự tin: “Tôi là cha nuôi của con bé, tôi tìm con gái mình, đến lượt các người ngoài can thiệp à?”
“Ông ta không phải cha tôi, không quen.” Đàn Linh Âm bình tĩnh thò đầu ra từ sau lưng Lý Hành.
Lý Hành không hài lòng nói: “Nghe thấy chưa, Đàn tiểu thư không quen ông!”
Đàn Hoành Chính nhíu mày, nghiến răng nói: “Tôi nuôi cô mười tám năm trời, giờ cô lại để người ta bao nuôi, cô còn biết xấu hổ không hả?”
Đàn Nhã Nguyệt cũng thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, Đàn Linh Âm, dù cha mẹ vì cô bắt nạt tôi, muốn chiếm chỗ của tôi mới đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng cũng đâu nói là sau này không quan tâm cô. Sao cô có thể làm tình nhân được bao nuôi chứ?”
“Mặt mày lẳng lơ, sinh ra đã là số phận làm kẻ thứ ba bị bao nuôi!” Liễu Vân càng lớn tiếng la hét.
Các xe sang xung quanh trường vốn định rời đi, nhưng lúc này đều dừng lại, mở cửa sổ xem náo nhiệt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin