Có lẽ vì giờ ăn trưa bị gọi đến trường, Đàn Hoành Chính và Liễu Vân đi cùng Đàn Nhã Nguyệt đến căng tin ăn trưa.
Ba người trông rất thân thiết, khóe miệng của Đàn Nhã Nguyệt dán băng gạc, mắt vẫn còn đỏ, Liễu Vân đang ôm vai cô ta, nhẹ nhàng nói gì đó.
Đàn Linh Âm cúi đầu ăn, không muốn bị họ chú ý, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mình.
Liễu Vân nhẹ nhàng dỗ dành: “Con gái ngoan, đừng khóc nữa, hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường, chắc là vì chưa quen thôi, một thời gian nữa sẽ ổn.”
Đàn Hoành Chính cũng nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta cũng tiện thể xem căng tin này có món nào con thích không, nếu không có, trưa mai để tài xế đưa con ra ngoài ăn.”
Đàn Nhã Nguyệt mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn cha mẹ, hai người thật tốt với con.”
Cô ta liếc thấy một bóng trắng.
Tóc đuôi ngựa đen buộc cao, để lộ phần gáy trắng mịn.
“Đàn Linh Âm!” Đàn Nhã Nguyệt lập tức hét lên.
Đàn Hoành Chính và Liễu Vân cũng nhìn theo.
Đàn Linh Âm đang cúi đầu ăn, suýt nữa thì trợn mắt.
Đúng là xui xẻo, trước khi ăn cô nên tính toán một chút, chọn chỗ kín đáo hơn.
Biết thế lúc nãy đã đi cùng Lý Hành về biệt thự rồi.
Liễu Vân lập tức trừng mắt, chỉ vào Đàn Linh Âm mắng: “Đồ chết tiệt, còn không mau xin lỗi Nhã Nguyệt!”
Đàn Linh Âm cũng không còn tâm trạng ăn tiếp, lau miệng đứng dậy, “Bà nói gì cơ?”
“Tao bảo mày xin lỗi Nhã Nguyệt! Mày xem mày đánh con bé thế nào, sao mày lại ra tay nặng như vậy!”
“Nuôi mày mười tám năm mà mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”
Tiếng ồn ào này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong căng tin.
Ban đầu không ai để ý đến Đàn Nhã Nguyệt, nhưng ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Đàn Nhã Nguyệt ngượng ngùng che mặt, kéo tay áo Liễu Vân, “Mẹ, đừng nói nữa.”
“Cái gì mà đừng nói? Hôm nay nó phải xin lỗi con!” Liễu Vân không để ý đến xung quanh, mắt nhìn chằm chằm vào Đàn Linh Âm, “Đồ chết tiệt, nếu không có nhà họ Đàn nuôi mày, mày có lớn được thế này không?”
Đàn Linh Âm nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Nếu không có các người, tôi chắc chắn sẽ lớn lên khỏe mạnh và bình an.”
“Đồ vong ơn bội nghĩa! Lúc đầu không nên nhận nuôi mày mới đúng!” Liễu Vân tức giận nắm chặt tay, nhưng ở trường học, bà ta không tiện ra tay.
“Ngược lại thì đúng hơn, nếu không có tôi Đàn Nhã Nguyệt có lẽ đã không sống đến bây giờ, bà nghĩ sao hả?” Đàn Linh Âm nhìn thẳng vào mặt Liễu Vân và Đàn Hoành Chính.
Vẻ mặt giận dữ của Liễu Vân cứng lại, Đàn Hoành Chính thì có chút chột dạ quay đi.
Ngay cả Đàn Nhã Nguyệt cũng hoảng sợ, dùng tay che mặt không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt Đàn Linh Âm tối lại, lạnh lùng nói: “Những việc các người làm tôi đều biết rõ.”
“Hôm nay tôi chỉ tát cô ta một cái là nhẹ, lần sau cô ta còn ảnh hưởng đến việc học của tôi, tôi sẽ đánh lệch mặt cô ta!”
Đàn Nhã Nguyệt sợ hãi trốn sau lưng Đàn Hoành Chính, “Cha! Cứu con với!”
Đàn Hoành Chính cũng cảm thấy mất mặt, nhiều người nhìn như vậy, ông ta là người lớn mà lại bị con nuôi nói không dám đáp trả.
“Câm miệng!”
Ông ta quát lớn, giơ tay định đánh Đàn Linh Âm.
“Dừng lại!” Giọng của Triệu Đức Minh vang lên.
Tay của Đàn Hoành Chính dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn thấy Triệu Đức Minh và bà Triệu vội vã đi đến.
Bà Triệu lập tức kéo Đàn Linh Âm ra sau lưng mình, nghiêm túc nói: “Đây là trường học, các người dám động tay động chân với học sinh của tôi! Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin