Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Triệu Đức Minh ban đầu tưởng là trùng tên, nhưng mở hồ sơ học sinh ra, ảnh trên đó chính là cô bé hôm qua.

Không chịu nổi Triệu phu nhân làm ầm ĩ, còn liên tục hạ thấp Đàn Linh Âm, Triệu Đức Minh liền đồng ý.

Dù sao ông là hiệu trưởng, đuổi học hay tiếp tục học chỉ là một câu nói.

Nghĩ đến lời Đàn Linh Âm nói có duyên với ông, có lẽ cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

Triệu Đức Minh kích động đi vòng ra từ sau bàn, thái độ đối với Đàn Linh Âm vô cùng kính trọng và khiêm tốn.

Thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh ngạc nhiên.

Đàn Linh Âm cười nhẹ nhàng, “Hiệu trưởng, về việc tôi tiếp tục học ở đây, xin nhờ ngài giúp đỡ.”



Triệu Đức Minh liên tục gật đầu: “Chuyện nhỏ này cô cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay!”

Ông nhiệt tình mời Đàn Linh Âm ngồi xuống ghế sofa, Đàn Linh Âm cảm thấy còn nhiều chuyện cần bàn bạc nên cũng ngồi xuống.

Triệu Đức Minh tiếp tục nói: “Gia đình cô phức tạp, tôi sẽ sắp xếp cho cô vào lớp khác, tách khỏi Đàn Nhã Nguyệt.”

“Không cần, cứ để tôi học cùng lớp với cô ta.” Đàn Linh Âm từ chối ngay lập tức.

Triệu Đức Minh ngạc nhiên nói: “Sao vậy được? Cô ấy chắc chắn sẽ thường xuyên bắt nạt cô!”

Đàn Linh Âm cười tự tin: “Ngài nghĩ ai có thể bắt nạt được tôi chứ?”

Triệu Đức Minh vỗ đùi: “Đàn đại sư nói đúng, đều do tôi nghĩ nhiều, sợ cô yếu đuối quá nên không xử lí được!”

Bên cạnh, giáo viên chủ nhiệm cũng nhận ra Đàn Linh Âm không phải người bình thường, hiệu trưởng gọi cô là ‘Đàn đại sư’, rõ ràng tôn trọng hơn nhiều so với Đàn phu nhân và Đàn Nhã Nguyệt.

Đàn Linh Âm vốn muốn hỏi thăm về cha và mẹ kế của Triệu Đức Minh, nhưng vì có giáo viên chủ nhiệm ở đây nên không tiện hỏi thẳng.

Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, “Hiệu trưởng, thêm liên lạc nhé.”

Triệu Đức Minh liên tục gật đầu: “Được, được, cầu còn không được!”

Hai người thêm WeChat, Đàn Linh Âm nói: “Bây giờ tôi sẽ về lớp học, về sách vở và dụng cụ học tập của tôi, phiền hiệu trưởng sắp xếp cho tôi bộ mới.”

Chỗ ngồi của cô đã bị Đàn Nhã Nguyệt chiếm, chắc chắn đồ đạc của cô cũng bị vứt đi.

Triệu Đức Minh vội gật đầu: “Không vấn đề gì.”

Ông nói với giáo viên chủ nhiệm: “Tiểu Lưu, cậu đưa Đàn đại sư về lớp học trước đi, sắp xếp chỗ ngồi thoải mái cho cô ấy, lát nữa tôi sẽ đích thân mang sách vở đến.”

Giáo viên chủ nhiệm Lưu Trình gật đầu: “Được.”

Cho đến khi hai người đi đến cửa lớp, Lưu Trình mới tỉnh lại.

Thật là kỳ lạ!

Ban đầu ông nghĩ Đàn Linh Âm là cô nhi đáng thương bị đuổi khỏi nhà, không ngờ cô lại là người mà hiệu trưởng cũng phải kính trọng.

Lưu Trình dẫn Đàn Linh Âm đến cửa lớp, lớp học vốn ồn ào bỗng chốc im lặng.

Ông nhìn quanh lớp học, nói với Đàn Linh Âm: “Em muốn ngồi chỗ cũ không?”

Đàn Linh Âm liếc nhìn Đàn Nhã Nguyệt, rồi nhìn Lý Nhạc Nhạc bên cạnh cô ta, lắc đầu: “Không, ngồi góc nào cũng được.”

Lưu Trình nói: “Vậy em ngồi tạm góc gần cửa sổ đi, nếu có gì không thoải mái, tôi sẽ đổi chỗ cho em.”

Đàn Linh Âm gật đầu cảm ơn, rồi bước vào lớp.

Đàn Nhã Nguyệt không tin nổi nhìn Đàn Linh Âm đi đến góc cuối gần cửa sổ ngồi xuống, vội giơ tay: “Thầy Lưu!”

Lưu Trình đứng trên bục giảng, trầm giọng hỏi: “Em có vấn đề gì?”

Đàn Nhã Nguyệt hỏi: “Cô ấy không phải bị đuổi học rồi sao? Sao thầy lại đưa cô ấy vào lớp chúng ta?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)