Cô cười bất lực, ngón tay trắng mịn lau nước mắt trên mặt Đàn Mộc Phong.
Hoắc Cảnh Nghiên nắm lấy tay cô kéo lại: “Cũng là do anh ta đáng đời, ai bảo anh ta tin người bừa bãi, đừng chiều anh ta, để anh ta tự lau đi.”
Đàn Mộc Phong lườm anh một cái, rút khăn giấy lau mặt một cách lộn xộn.
Đàn Linh Âm nghe lời Hoắc Cảnh Nghiên, cũng nhíu mày nhìn Đàn Mộc Phong: “Anh, sau khi quen Bạch Hạc, anh không điều tra về anh ta sao?”
Động tác lau nước mắt của Đàn Mộc Phong khựng lại, ánh mắt có chút chột dạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây