“Nể tình tiểu hữu thành tâm thành ý, bán cho tiểu hữu giá một ngàn hai trăm khối linh thạch trung phẩm vậy. Lần sau nếu còn cần thứ gì, xin mời lại ghé Đa Bảo Lâu của chúng tôi nhé!”
Có thể trong mắt người khác thứ này không khác gì phế vật, nhưng trong mắt Tiêu Dao thì đây chính là pháp bảo thích hợp nhất mà tốn ít linh thạch nhất. Tâm trạng tốt thì miệng càng ngọt, nàng nói: “Được buôn bán với mỹ nhân hào sảng như tiền bối đúng là chuyện may mắn trong đời, nếu sau này cần thứ gì, ta nhất định sẽ lại ghé thăm.”
Sau khi xong vụ mua bán này, nữ tu lại dẫn Tiêu Dao đi xem pháp bảo phi hành, nhưng nàng chẳng nhìn trúng món nào, nếu không phải quá bình thường thì cũng là giá quá cao. Cuối cùng, giám bảo sư xem xét đống pháp bảo cùng công pháp, tổng cộng trả cho nàng hơn ba ngàn khối linh thạch trung phẩm, sau khi trừ đi tiền Kim Cô Bổng, trên người nàng còn lại hơn hai ngàn khối linh thạch trung phẩm.
Đồ đạc trong túi trữ vật của Trầm Đại Thành và Cơ Hạo Nhiên đều đã đổi thành linh thạch, chỉ là chưa tìm được pháp bảo phi hành thích hợp cho nên nàng tạm thời chưa bán “Bồn rửa chân” đi.
Ra khỏi Đa Bảo Lâu, Báo Nanh Kiếm chán muốn chết: “ Hiện giờ mấy thứ này đều đã xử lý ổn thỏa, cô chuẩn bị đi đâu kiếm tiền?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây