“Bà cô nha.” Nhiễm Di Ngư thấy thế cũng sắp khóc, kêu như Tôm yêu: “Những năm gần đây ta không có trêu chọc ngài một lần nào a!”
Tiêu Dao tất nhiên biết được yêu thú trong cốc vẫn luôn kiêng kị mình rất sâu, liền cười cười nói: “Không liên quan gì đến ngươi, ta tìm Phù Diêu.”
Vừa dứt lời, liền thấy phân thần Phù Diêu bay ra từ trên người Nhiễm Di Ngư, giọng điệu vô cùng không tình nguyện nói: “Tiểu hữu tìm ta có chuyện gì? Nếu là về bảo tàng, thứ cho ta không có chuyện gì để nói.”
Tiêu Dao nheo mắt lại, thầm nghĩ: Lão hỗn đản này chỉ sợ còn chưa biết đống rác kia đã bị mình tìm được, uổng công hắn nói đến bảo tàng mặt không đỏ tim không nhảy, một phái ra vẻ đạo mạo, cũng không biết trộm vui trong lòng bao nhiêu lần.
Đương nhiên nàng sẽ không nói chuyện đã lấy bảo vật cho lão già láu cá này, chỉ đè xuống xúc động muốn tiến lên tiêu diệt phân thần của lão, nói: “Không liên quan đến bảo tàng, hôm nay là có chuyện khác thỉnh giáo đạo hữu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây