Tiêu Dao lại tìm kiếm khắp nơi, vẫn chưa phát hiện mấy người Kỳ Càn, Thu Phù, xem ra bị vây ở chỗ này chỉ có mình. Nguyên nhân cũng là do vận khí nàng không tốt. Tại khoảnh khắc tường đá kiên cố sụp đổ, nàng và Trương Phàm có thể nói là sóng vai mà đi, hết lần này tới lần khác tường đá này chỉ ép về phía một mình nàng, hơn nữa mặt tường sụp xuống tạo thành xung lực còn đưa Trương Phàm một đoạn đường, để cho hắn thuận lợi chạy thoát.
Lúc ấy vai trái nàng bị thương phản ứng cũng không đủ nhạy bén, là bị đè ép. Cũng may thân thể nàng cứng rắn như sắt, nếu không đã sớm thành thịt nát. Sau đó báo tử đến giúp đỡ, bởi vì chui vào mấy cỗ Tiên Khí, nó cũng bị cuốn lên đá vụn ngăn chặn. Mắt thấy bốn phía rung chuyển bất an, thỉnh thoảng còn có tiên phong thổi lên, Tiêu Dao tạm thời bất động, chờ đợi dị tượng bình ổn.
Một vòng trôi qua, Tiêu Dao xác định nơi này không có gì để tìm tòi nghiên cứu, liền gọi Báo Nanh Kiếm để nó mở ra Hư Không, dù sao vết thương trên người phải nhanh chút đả tọa khôi phục mới được.
Nào ngờ, Báo Nanh Kiếm nhìn nàng chỉ liếc mắt: “Nơi này cũng không phải Phàm Nhân Giới, Tiên Linh giới, chính ngươi ngồi xuống ngay tại chỗ là được, lãng phí thể lực lão tử làm gì?”
Một câu nói làm Tiêu Giác tỉnh ngộ: Đúng vậy! Lúc trước trong không khí rõ ràng đã có thêm Tiên Khí, sao nàng lại xem nhẹ?! Chỉ chốc lát, nàng lại nghĩ đến, nếu có thể sử dụng Tiên Khí, vừa rồi sao nàng lại không nghĩ tới trực tiếp dùng Tiên Khí tiêu diệt tên Trương Phàm kia chứ?!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây