“Đây là pháp bảo gì? Đúng là xấu xí, không ngờ ngươi cũng dám dùng, không sợ Yêu Nguyệt phong ta mất mặt sao?”
Túc Vân Vi không tìm ra tia sơ hở nào, đành đâm chọc pháp bảo của nàng. Nàng ta khiêu khích trắng trợn, giọng điệu coi thường, hòng khiến Tiêu Dao nổi giận.
Nhưng Tiêu Dao chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, trái lại nàng cười cười xin lỗi, gãi gãi mái tóc của mình, nói:
“Sư tỷ nói đúng lắm! Cái bồn rách này quả thật có chút không lên nổi mặt bàn, nhưng chẳng còn cách nào khác, tu vi của sư muội không xuất sắc như sư tỷ, dùng pháp bảo tốt thì quá lãng phí. Thứ này tuy khó coi nhưng được cái hữu dụng, sư phụ cũng nói rồi: Người tu đạo không nên chú ý quá nhiều, tùy tiện một chút là được.”
Một câu này khiến Túc Vân Vi không biết phải tiếp lời thế nào. Nàng là người thẳng tính, một lòng tới cửa kiếm chuyện, tốt nhất là khiến người ta tức đến gà bay chó sủa trực tiếp lấy ra pháp bảo đánh một trận mới tốt, nhưng nếu đối phương nhún nhường như vậy, nàng cũng chẳng hưng trí nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây