Trong nháy mắt tâm tình tốt nói: “Là lão phu hẹp hòi, đã như vậy, lão phu giao chìa khoá bảo khố chỗ lão phu cho ngươi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh tìm được bảo tàng của lão phu, bảo vật bên trong tùy ngươi lấy một kiện, thế nào?”
Tiêu Dao híp mắt lại, sao vừa rồi còn có bộ dáng không cam lòng, lúc này lại đột nhiên hào phóng lên, ngay cả chìa khóa tàng bảo khố cũng chịu giao ra? Nàng tâm tư vòng vo vài vòng, liền cười nói: “Tại hạ cũng không phải người tham lam, chỉ cần cùng bảo vật của Thủy Kỳ Lân ngang hàng là được, cầm chìa khóa tàng bảo khố của đạo hữu vạn nhất không cẩn thận làm mất, cũng không thể ăn nói với đạo hữu.”
“Nếu tiểu hữu không chịu thu thì không dễ.” Trong thanh âm Phù Diêu lộ ra một chút khó xử: “Lão phu đột nhiên nhớ tới hiện tại chính là một phân thần nho nhỏ, căn bản không cách nào lấy bảo vật giao cho đạo hữu, chỉ có cái chìa khóa nho nhỏ này tương thông với thần niệm của lão phu, tùy thời có thể lấy. Nếu đạo hữu cố ý muốn lấy bảo vật trong bảo khố ra để bù đắp, lão phu chỉ có thể làm rõ địa điểm bảo vật, còn lại phải dựa vào tiểu hữu tự mình nghĩ cách.”
Nghe ngữ khí thành khẩn của hắn, Tiêu Dao nhất thời không phân biệt được là nói thật hay là bẫy rập, nhìn chằm chằm Hồng Mông này cả nửa ngày cũng không trả lời.
Phù Diêu nhìn ra hình như cô có dao động, biết có hy vọng, lập tức mừng thầm trong lòng, lại giả bộ lăng nhiên nói: “Nếu tiểu hữu không tin được lão phu, muốn động thủ thì động thủ đi. Lão phu đã cố gắng hết sức, nếu vẫn không giữ được mạng của nó, cũng chỉ có thể trách đứa nhỏ này số mệnh không tốt, ông trời muốn đuổi tận giết tuyệt nó!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây