Ba người Kỳ Càn cùng nhau tác chiến thấy rõ cử động của nàng, biết nàng nghĩ ra đối sách, tuyệt không phải mạo muội hành sự. Đặc biệt là Trương Phàm, nhìn nơi nàng bị cát vàng bao phủ, suy nghĩ một hồi, rất nhanh cũng có hành động.
“Địa hỏa câu hồn!”
Giờ khắc này, Trương Phàm niệm chú vận dụng pháp thuật, một đám hồng hỏa chói mắt cũng không phải từ trên trời giáng xuống, mà là từ trong cát sỏi dưới thân bò cạp toát ra, hình thái lúc thì như cự mãng lúc thì như rồng đất, linh lực bạo ngược hung ác, trong nháy mắt thế lửa to lớn đã hoàn toàn cắn nuốt nó, rất nhanh liền nghe được từng tiếng côn trùng kêu thê lương. Bò cạp giãy dụa khổ sở trong ngọn lửa, hiển nhiên là một bộ đồ nướng bò cạp.
Nhưng vận rủi của cự hạt không chỉ như vậy, không đợi nó thoát khỏi địa hỏa quấn người, địa hình quanh thân nó bỗng nhiên lõm xuống, trong nháy mắt một đạo tử quang vung qua, thân thể bò cạp mang theo hỏa diễm liền thoát ly sa trận, bay lên cao! Lại rơi xuống trong cát lại bị người mở ngực mổ bụng, hầu như đứt thành hai đoạn, chỉ có mai còn có tơ kết nối, đã chết đến không thể chết lại.
Song Đầu Cự Hạt vừa chết, sát trận không còn ai khống chế, rất nhanh đã bị Thu Phù phá vỡ. Sau khi phá trận, Phúc Lộc liền cùng Thu Phù, Thời Vi cùng đi đến bên cạnh đám người Kỳ Càn, nhìn thi thể cự hạt còn đang cháy, nội tạng chảy đầy đất, hắn ngẩn người ra, giống như nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi: “Trọng Nhu đạo hữu đâu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây