“Không có, ta rất cao hứng.” Tiêu Dao vội vàng thu liễm suy nghĩ của mình, cười nói: “Rốt cục có thể gặp lại khói nhẹ, từng nhớ rõ sau khi ly biệt bốn người chúng ta còn mời nhau sau này phải thường tụ cùng uống rượu mua vui, không ngờ lần từ biệt này chính là hai vạn năm, trong lòng rất là cảm khái. Đúng rồi, không biết Phong Minh đạo hữu có gặp qua hai vị bạn khác của chúng ta hay không, các nàng cũng đều là nữ tử thế gian khó có được, cũng không biết bây giờ đã biến thành bộ dáng gì.”
Không nghĩ đến lời này của nàng vừa nói ra, trên mặt Phong Minh lộ ra một chút lo lắng không được tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn lại dùng nụ cười che giấu đi qua: “Chúng ta vào trong phòng rồi nói tiếp, nếu không theo tính tình của Khinh Yên, đợi không vội liền muốn ầm ĩ tự mình ra đón.”
Tiêu Dao cẩn thận, nhìn rõ ràng cái dị dạng này, lập tức tâm hơi trầm xuống, trên mặt vẫn cười nói: “Được, làm phiền Phong Minh đạo hữu.”
Hai người vừa đi vừa tâm sự, rất nhanh đã đến trước một tòa viện phong cảnh tú lệ, Tiêu Dao ngẩng đầu chỉ thấy trên tấm biển trước cửa viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa Yên Vũ Các, có lẽ là khuê các của Khinh Yên.
Không đợi vào cửa, liền thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong phòng chạy ra, không đợi Tiêu Dao thấy rõ ràng khuôn mặt người đến, liền bị người ôm đầy ngực, ngay sau đó chỗ cổ truyền đến cảm giác nóng ướt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây