Phương Ức Dao? Lữ chân nhân? Tiêu Dao chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng, quay đầu lại, chỉ thấy hai người vừa nói chuyện nhanh chóng tiến vào một trà lâu bên cạnh. Nàng không nói hai lời vội vàng đi theo vào, mãi cho đến lầu hai, liền thấy bên trong kín người hết chỗ, không ít tu sĩ đều đứng đấy. Các tu sĩ đều vây quanh một lão giả tóc hoa râm, say sưa nghe biểu tình sinh động của hắn, nước miếng bay tứ tung nói cái gì đó.
“... Thời khắc mấu chốt, Phương Ức Dao đột phá Nguyên Anh, cầm pháp bảo trong tay đại sát tứ phương, nhất thời đại chấn sĩ khí của Tiên Vũ Môn, nhưng chỉ dựa vào một tu sĩ Nhất Nguyên Sơ, rất khó có thể ngăn cơn sóng dữ. Sau đó lại có Huyền Kh đạo nhân nhúng tay, tình thế Tiên Vũ Môn lại nhanh chóng chuyển tiếp. Chúng tu Tiên Vũ Môn đau khổ chống đỡ bốn canh giờ, mắt thấy đại thế sắp mất, lúc chúng tu đã ôm giác ngộ cùng môn phái cùng tồn vong, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến huyền âm như sấm sét bên tai: Ai dám động đến tông ta?! Trong khoảnh khắc, uy áp đầy trời giống như mãnh hổ xuống núi, hung hăng áp xuống chúng tu lấy Huyền Áo làm đầu, đẩy lui đám người Tiên Vũ Môn ra ngoài trăm mét. Huyền Áo đạo nhân kia ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩng đầu...”
“Ba!” Một tiếng nhanh bản vang lên, thuyết thư lão đạo cười tủm tỉm chắp tay nói: “Muốn biết người tới là ai, hãy nghe ta lần sau phân tích! Chư vị đồng tu, hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai mời sớm.”
“Xuyyyy...”
Y vừa dứt lời, lập tức khiến chúng tu sĩ xung quanh bất mãn, không ít tu sĩ kêu lên: “Lão đạo, lần nào cậu cũng như vậy, nói nhiều một chút sẽ không mất miếng thịt nào, mỗi lần đều kẹt ở đây, không phải là treo khẩu vị của chúng ta lên sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây