Một khi động sát niệm, không giết hết người cuối cùng, chiến đấu sẽ vĩnh viễn không đình chỉ.
Trải qua chém giết ngày đêm, máu tươi ồ ồ chảy thành sông máu dưới chân núi Vạn Hoa, mùi hôi thối đầy trời. Mọi người phảng phất như giết đến không còn lý tưởng, đã là công kích không phân biệt địch ta, chỉ để ý giết chóc khoái ý, lại mặc kệ đối phương là địch hay bạn, là lão giả hay hài đồng.
Tiêu Dao trà trộn ở trong đó, không ngừng có người hướng hắn phát động công kích, cho dù nàng muốn dừng lại, cũng có lòng mà không có dư lực, tay chân tựa như không nghe sai khiến, một khi có người tới gần liền giống như có ý thức tự mình chém tới. Đến thời khắc cuối cùng pháp thuật gì cũng đã vứt bỏ mà không để ý, chỉ bằng vào bản năng chém giết, tiếng “Phập” của vũ khí sắc bén đâm vào huyết nhục, cùng với xúc cảm đâm vào thịt người trong nháy mắt, là khiến người ta như thế...
“Cả người ngươi run rẩy, đang hưng phấn sao? Đang hưởng thụ thịnh yến giết chóc khoái ý sao?!”
“Ai! Là ngươi đang khống chế thân thể của ta sao?” Đôi mắt Tiêu Dao trầm xuống thấp giọng quát lớn, cho dù giờ phút này nàng miễn cưỡng từ trong ảnh hưởng này khôi phục một tia thanh minh, nhưng vẫn không cách nào dừng tay giết chóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây