Tiêu Dao lập tức cảm thấy cả người đều ấm áp, có loại sung sướng phát ra từ đáy lòng chậm rãi tuôn ra. Cũng vào lúc này nàng mới hiểu được, vì sao người nơi này sẽ có chút e ngại Sở Tầm, chỉ vì hắn có một đôi mắt sáng rõ, có thể nhìn thấu hết thảy.
Nàng cười đến vui vẻ: “Người một nhà chúng ta sống vui vẻ hơn bất cứ ai khác, thiếu gia, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
Giờ khắc này hắn đồng dạng cười đến chói mắt, nhẹ nhàng cúi người xuống, tại bên tai nàng khẽ nói: “Tiêu Dao, cám ơn lê của ngươi.”
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, đôi môi ấm áp của hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, một cảm giác khô nóng trong nháy mắt xông vào tứ chi bách hải Tiêu Dao.
Khiến cho nàng cả đêm vẻ mặt hoảng hốt, bất kể làm cái gì cảm giác ấm áp ẩm ướt mềm đều quanh quẩn trong đầu. Cho đến nửa đêm, khi không ngủ được, nàng chợt cảm thấy trong óc nóng rực giống như bị lửa thiêu đốt, trong mơ hồ một Hồng Mông to bằng quả trứng gà từ trong đầu nàng bay ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây