Cũng may Nguyệt Nhi nhìn ra nàng lúng túng, bưng chén lên cười ngọt ngào nói: “Tay tỷ tỷ không tiện, để Nguyệt Nhi tới giúp tỷ tỷ.”
Nhưng đúng lúc này, từ bên cạnh có người thuận tay tiếp nhận bát cơm trong tay Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi ngoan, tự mình ăn đi.”
Vì vậy trong lúc bốn người đang kinh ngạc, Sở Tầm đưa tay liền gắp một miếng thịt kho tàu, đưa tới bên môi Tiêu Dao.
Tiêu Dao nào dám ngỗ nghịch, liền cắn vào trong miệng, vừa ăn vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt hắn. Như thế một chén cơm liền thấy đáy, nàng vội vàng gật đầu ra hiệu mình đã no.
Nhưng Sở Tầm dường như cũng không có ý định buông tha nàng, lại thêm một chén nữa, sau đó thêm một đống đồ ăn như núi nhỏ, đặt ở trước mắt nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây