Tiêu Dao cúi đầu che giấu hai mắt rưng rưng, có một chút không một chút ăn, lúc này một cái đùi gà bỗng nhiên nhét vào trong bát nàng, giương mắt liền nhìn thấy mặt quả táo tròn tròn của Nguyệt Nhi, con ngươi sáng như sao: “Tỷ tỷ, chúng ta là người một nhà.”
“Cảm ơn...” Nàng nghẹn ngào lại vội vàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống cơm, trong lòng vừa ấm áp vừa đau đớn.
Nhà ở trong trí nhớ của nàng chính là một căn phòng đơn sơ, nương dịu dàng, còn có a ma lớn tuổi. Ngay cả ở Tiên Vũ Môn nàng cũng chưa từng cảm thấy đó là nhà, thì ra tới nơi này cũng là nhà...
Lúc này bên cạnh có người nhẹ nhàng chạm vào nàng, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một đôi giày của nàng lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Lại giương mắt lên, chỉ thấy trên mặt người nọ mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà lóa mắt, “Mặc vào, vừa mới mưa, thời tiết lạnh, đừng nhiễm phải gió lạnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây