Đương nhiên cũng có ba tu sĩ Kim Đan kỳ may mắn, hai người, nhìn ra được chính là đánh bậy đánh bạ mới tới chỗ này, bên trong có hai gương mặt quen thuộc của Tiêu Dao – Hiên Viên Dịch cùng với Tần Sương. Những người mới tới này nhìn thấy Tiếu Túc cùng với cấm chế dao động dị thường, đều thức thời lựa chọn yên lặng đứng ở một bên, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Rốt cục hai canh giờ qua đi, một tia cấm văn cuối cùng dưới ánh sáng bao phủ của trận bàn biến mất hầu như không còn, không gian bên trong lắc lư dừng lại.
Cởi bỏ! Chúng tu sĩ vui sướng, đều nhìn chằm chằm vào bảo vật trên ba đài cao, trong mắt tham lam quay cuồng, chỉ cần một điểm tinh hỏa tùy thời đều có thể bùng nổ. Đều đã quên lúc trước đã nếm qua bao nhiêu đau khổ của Tử Đông, hơn nữa đại đa số người ngay cả chỗ tốt cũng không có.
Trận bàn trên bầu trời từ từ rơi xuống trong tay Tiếu Túc, thu hồi trận bàn, hắn vừa muốn tiến lên trước một bước, nhưng thấy mây mù hội tụ một hàng chữ lớn dần dần hiển: Bồng Doanh, ngươi rốt cuộc đã tới! Lão tử đã nhàm chán thật lâu, hắc hắc, chờ đến độ sắp mốc meo.
Chữ lớn trên không khiêu khích, trong mắt Tiếu Túc lập tức dâng lên một mảnh huyết hồng, nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, cỗ tức giận và sát ý này còn mãnh liệt và thô bạo hơn so với lúc đối chiến với Kim Trạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây