Cũng không biết cái kim loại này là khoáng tài gì rèn thành, ở dưới bạch quang công kích vẫn vững vàng như cũ, không thấy vết cắt chút nào, lại làm Sơn Cao cả kinh lông bờm run lên, lập tức hướng Tiêu Dao trừng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh quát: “Làm a! Quá âm hiểm đi! Muốn chỉnh chết Tử gia a?!!”
Tiêu Dao vẫn cảnh giác nhìn lão đạo, trái tránh phải tránh phải tranh thủ thời gian trả lời: “Không phải ngươi luôn luôn kêu hi vọng thống khoái làm một vố lớn sao? À, bây giờ cơ hội tới rồi, hai người chúng ta hợp lực phá được Phạm Thiên Hoặc Linh thì sao?” Kỳ thực nàng vốn định gọi Phượng Hỏara, nhưng lần trước rèn Thùng chân, Phượng Hỏalại tiến vào trạng thái ngủ, mơ hồ có xu thế biến đổi, đành phải lui lại tìm con lợn này đối địch.
“Làm! Đánh chủ ý lên đầu gia gia rồi?!”
Sơn Cao chỉ là giống heo, cũng không phải heo, linh trí không thấp hơn người, đối với hành vi vô lại kéo bè kéo cánh của Tiêu Dao, nó là nổi trận lôi đình há mồm muốn hướng nàng phun linh hỏa.
Nào ngờ lúc này lão đạo lại bắn ra mấy đạo bạch quang, tính cả nó vào. Thì ra Minh Tà vừa rồi vội vàng đối phó Tiêu Dao, tạm thời không để ý đến nó, nhưng lúc này Tiêu Dao đứng ở bên cạnh Sơn Cao, tất nhiên là cảnh tỉnh hắn còn có một yêu thú trông coi bảo, đương nhiên muốn mượn bảo vật phát uy cùng xử lý sạch sẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây