Tần Bình nói đến đây thì dừng, trong lời nói lại ẩn chứa áp lực đến từ thượng vị giả cùng với ý cảnh cáo nồng đậm, khiến cho các đốt ngón tay phải Tiêu Dao không tự chủ được vặn đến trắng bệch. Nhưng nụ cười vẫn như cũ nói:
“Tiểu bối đa tạ tiền bối chỉ điểm, tiểu bối còn có chuyện khác, xin cáo từ.”
Nói xong nàng hành lễ, liền đi ra tiền sảnh.
Giờ phút này đang là giữa trưa, trong Lưu Hương Uyển ngày càng tươi sáng, Tiêu Dao đi qua một hành lang gấp khúc, thoáng nhìn trong sân bên cạnh hành lang gấp khúc, Tần Nghiên đang kéo tay Tần Sương, không biết đang nói cái gì, tiếng cười vang lên. Theo ánh mắt dời đi của nàng ta lại không khỏi dừng lại trên mặt Tần Sương, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy sông băng trên khuôn mặt của nàng ta tan chảy, trên mặt là một nụ cười thản nhiên, làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp của nàng ta hết sức ôn nhuận động lòng người.
Trong lúc nàng kinh ngạc, bởi vì ánh mắt quá mức nóng bỏng, Tần Sương đột nhiên phát hiện cũng thu liễm ý cười, lại khôi phục lại khuôn mặt băng sương xưa nay, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây