Nghĩ vậy, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh, tuy rằng lúc ở Húc Nhật Tạ hắn cũng không nói nhiều, nhưng nàng biết toàn bộ quá trình hắn vẫn luôn chú ý đến mình, từ đầu đến cuối khóe môi đều treo một nụ cười nhàn nhạt, khiến tâm tình nàng nặng trịch, không phải người này cũng tán đồng suy nghĩ của Tần lão hồ ly chứ?
Tiêu Dao càng nghĩ càng thấy khả nghi, lại nhìn thấy đã đi tới chỗ giữa sườn núi, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này, liền khách khí nói: “Tiểu bối đa tạ tiền bối đưa tiễn, đến nơi đây là được, tiếp theo tiểu bối tự mình trở về Âm Cực Sơn là được.”
Nhưng Tần Khiêm dường như không nghe thấy, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Tiêu tiểu hữu rất sợ ta sao? Cảm giác tiểu hữu tựa hồ luôn đề phòng ta, điểm này làm ta thoáng có chút khổ sở.”
Nụ cười của hắn luôn rất nhạt, nhìn qua giống như một mỹ công tử ôn nhuận như ngọc, đặc biệt là khi hắn nhìn vào hai mắt ngươi rất dễ dàng làm cho lòng người sinh vui mừng. Đáng tiếc ở trong mắt Tiêu Dao, nụ cười không mặn không nhạt như vậy, từ xa nhìn lại sẽ cảm giác như gió xuân ấm áp, nhưng thực tế lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, khó mà gần gũi.
Nàng cũng cười nói: “Sao lại như vậy, tiểu bối chẳng qua là xuất phát từ bản năng kính sợ đối với tiền bối Nguyên Anh, thật ra tiền bối là người rất dễ ở chung.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây