Chỉ trong nháy mắt, nó đã nuốt chửng sạch sẽ ngọn lửa trên phù thạch, thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn, nhìn chung quanh xem có cá lọt lưới hay không. Đảo mắt nó phát ra dưới phù thạch còn có một biển lửa lớn, lập tức vui mừng lao xuống biển lửa phía dưới.
Mà ở phía xa trên những phù thạch khác, đám người Tiêu Dao tiến vào cũng đã phát giác được dị trạng phương này, đầu tiên là lửa lớn hừng hực gào thét rung trời thôn phệ phù thạch, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một con cao giai hỏa linh, ở phía dưới biển lửa tuần tra bốn phía, phải biết tồn tại bực này ngay cả Nguyên Anh đại năng cũng không dám khinh thường, bọn họ tất nhiên là ở xa xa quan sát, âm thầm tự bảo vệ mình, cũng không biết vị đạo hữu nào xui xẻo như thế, lên khối phù thạch kia.
Thấy lửa lớn đã bị Phượng Hỏa thanh trừ sạch sẽ, trận pháp phía trên cũng không đánh mà tự phá, Tiêu Dao đen mặt đáp xuống trước miếu thờ, lạnh lùng nhìn cửa miếu. Chỉ thấy chỉ chốc lát phía trên hiện ra một câu cảm thán thật dài: “Ai..., thật không có ý nghĩa, ngươi lại có được hỏa linh cấp cao, còn thôn phệ hỏa pháp của lão tử, rõ ràng nói là dỗ lão tử vui vẻ, hiện tại ngược lại tốt cho lòng lão tử bị thương, không muốn mở cửa, ân, tuyệt đối không mở! Lão tử chán ghét ngươi!”
Nàng cười nhẹ nhàng, đọc từng câu từng chữ xong, hơn nữa mỗi chữ mỗi ý cười càng sâu, sâu đến mức ngay cả con báo đã quay về đan điền cũng rùng mình: Rõ ràng là đạo nhân này chọc nàng không vui, vì sao nó lại cảm thấy cuộc sống của mình sẽ không tốt hơn?
“Nói nhảm xong rồi sao? Chữ thật xấu!” Giọng Tiêu Dao rất nhẹ nhàng, biểu thị sự yên tĩnh trước bão táp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây