“Điều này thứ cho ta không thể nói! Đạo hữu vẫn nên hỏi cái khác đi!” Không ngờ Mộc Nạp Đức không hề nghĩ ngợi, nghiến răng từ chối thẳng thừng.
Tiêu Dao híp híp mắt, ý cười không giảm, nhìn như vô hại, nhưng lời nói ra lại tàn khốc: “Ngươi không có lựa chọn nào khác, ta chỉ muốn biết cái này, nếu ngươi không nói thì đừng trách ta sử dụng Sưu Hồn, đến lúc đó ngươi sẽ hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Nói xong giơ Si Mọ lên lần nữa, lại muốn hạ xuống. Trên mặt Mộc Nạp Đức đầy mồ hôi, lại bất đắc dĩ cười khổ, “Nếu nói ra ta cũng sẽ hồn phi phách tán, hơn nữa trước đó còn phải chịu tra tấn sống không bằng chết, trong bộ tộc không ai có thể thoát khỏi thần khiển của Đại Tế Ti, nói là chết, không nói cũng là chết, ta thà rằng sau khi chết bị Sưu Hồn, không bằng ta cho đạo hữu một bảo vật khác để đổi lấy tính mạng của mình, như thế nào?”
Tiêu Dao nhướng mày: “Trước tiên nói ta nghe một chút.”
Mộc Nạp Đức gỡ một viên từ một vòng răng thú trên cổ ném cho nàng: “Đạo hữu từng nghe về thuật Di hình hoán vật chưa? Thuật này do tại hạ tìm thấy trong động phủ của thượng cổ tu sĩ ở Nam Vực, lần trước đạo hữu từng thấy thần thông này, giá trị chắc không cần tại hạ nói thêm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây