Ba đạo kim quang phát ra bay thẳng về phía Tôn Nhị Cẩu, trong nháy mắt, liền lưu lại ba vết máu trên chân trái và vai trái của hắn.
Tôn Nhị Cẩu há to miệng trợn mắt, nửa ngày nói không nên lời, thân thể cũng không cách nào phản ứng. Nhưng Trần Tĩnh vẫn như cũ không vừa lòng, hắn tràn đầy tự tin kim quang hội tụ trong tay: “Vừa rồi đó chỉ là làm nóng người, kế tiếp mới là chính chiêu!”
Dứt lời, kim quang chói mắt kia biến ảo thành một thanh trường kiếm thật lớn lần thứ hai nhắm ngay Tôn Nhị Cẩu, lần này là pháp thuật hàng thật giá thật của tu sĩ Kim Đan kỳ, một chiêu này tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều không thể ngăn cản, mà học đồ Luyện Khí kỳ sợ là ngay cả cặn bã cũng không còn!
Lại nói, tuy Trần Tĩnh này không phải người đại ác gì, nhưng cũng không phải người lương thiện, trời sinh tính kiêu ngạo, làm việc không từ thủ đoạn, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy nếu đối phương ẩn nấp tu vi thì đương nhiên sẽ không cứng rắn chống đỡ, né tránh thì chứng minh hắn có mờ ám. Mà nếu đúng như lời gã nói là vận khí không đủ, vậy cũng chỉ có thể trách vận khí của gã còn chưa đủ vượng, chết thì chết, lấy cái chết của một người đổi lấy an tâm của mọi người, cũng coi như là đáng!
Ngay khi trường kiếm màu vàng đâm thủng thân thể Tôn Nhị Cẩu, hắn thở dài quay người lại nói: “ cũng không còn lời nào để nói nữa chứ?!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây