Dưới tình huống này nếu đổi thành người khác sẽ làm thế nào? Là ôm đầu khóc rống, tiến lên nhận nhau cha con? Hay là lên án chua xót thống khổ bị vứt bỏ trong lòng đầy tức giận, sau đó quay người kiên quyết rời đi?
Nhưng trong lòng nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là nở nụ cười, lạnh nhạt hữu lễ nói: “Vâng, tiểu bối Tiêu Dao. Mẫu thân đúng là tên Tiêu Như, nhưng phụ thân ta đã sớm chết, tiểu bối không biết tên họ của hắn, tiền bối có nhận ra phụ mẫu ta không?”
Trong trí nhớ của Tiêu Dao không có phụ thân, phụ thân là dạng người gì, mẫu thân chưa bao giờ nói với nàng, mẫu thân cũng chưa bao giờ biểu lộ qua vẻ mặt nhớ nhung. Về sau mẫu thân qua đời, nàng mới từ trong miệng a ma biết được phụ thân nàng mang thai bảy tháng, bỗng nhiên biến mất khỏi thôn, bỏ lại thân thể yếu đuối của mình và nương chưa xuất thế, từ đó về sau không có tin tức.
Nếu như mỗi ngày nương đều lấy nước mắt rửa mặt, tương tư với đồ vật trong nhà, như vậy nàng nhất định sẽ hận người cha chưa từng gặp mặt này, nhưng nương vẫn luôn rất điềm tĩnh, mặt mỉm cười qua mỗi một ngày, ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn phương xa như có điều suy nghĩ, tự mình lẩm bẩm: “Dao nhi, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, nơi đó có rất nhiều chuyện lý thú giống như miêu tả trong sách, chờ con lớn lên liền dẫn nương cùng đi ngắm thiên địa bên ngoài đi.”
Mẹ không có nhớ cha, thậm chí không có tình cảm, mẹ chỉ muốn tự do đi ra, mà mình từ trên người mẹ và mẹ sớm đã nhận được đủ tình cảm. Từ cha này chỉ mang ý nghĩa người xa lạ, còn là người xa lạ không có hảo cảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây