Khải Tuấn tu vi cũng như Hiên Viên Dịch là Kim Đan kỳ, sư phụ là Nguyên Anh kỳ, tán tu thực lực hùng hậu, tại Thái Nhất đại lục không ai không biết, một tu sĩ Nguyên Anh thậm chí ngang với một trung hình tu tiên gia tộc không có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, thực lực Hiên Viên gia phải nể mặt Cát lão tam ba phần, Khải Tuấn là đệ tử được Cát lão tam yêu thương nhất, Phương Hoa chỉ là thị nữ nhỏ xíu bên cạnh thất công tử Hiên Viên gia, dù bị giết thì Hiên Viên gia cũng không nhăn mày.
Nói đến Phương Hoa này không có thường thức như thế, ít nhiều cũng bởi vì nàng là thị nữ của một Sở thất công tử mới nổi trong gia tộc, trong Hiên Viên gia không có ai dám trêu chọc. Hơn nữa, Hiên Viên Dịch tính tình lãnh đạm, trong lòng chỉ có tu hành, giao rất nhiều chuyện cho nàng xử lý. Phương Hoa có quyền lợi của hắn càng kiêu ngạo hơn, dù là một ít công tử tiểu thư thứ xuất nàng cũng không để vào mắt, vênh mặt hất hàm sai khiến. Hơn nữa chỉ ở trong Hiên Viên phủ nên kiến thức nông cạn, nào biết được quy tắc bên ngoài cùng bên trong phủ có cách biệt một trời một vực, đã dưỡng thành thói quen cũng không thu hồi được tính nết.
“Công tử...” Phương Hoa ngã ngồi dưới đất cũng không nhận qua ủy khuất như vậy, mà nàng biết công tử hoàn toàn có thực lực ngăn cản một kích này, nhưng công tử lại không làm như vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn như khóc như tố, thật đáng thương.
Hiên Viên Dịch nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ bỏ lại một câu: “Lần này coi như là rút lấy giáo huấn, lần sau đừng có lại nói bừa, đưa tới phiền phức cho ta.”
Tiếp theo hai tròng mắt sâu như đầm nước kia của hắn nhìn về phía Khải Tuấn, môi mỏng khẽ mấp máy, “Được, ta ứng chiến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây