Sau vài hơi thở, Tiêu Dao chỉnh lại suy nghĩ một lần, lấy lại tinh thần nhìn thấy nam hài tử có phần bứt rứt bất an, có chút sợ hãi vụng trộm nhìn mình, không khỏi mỉm cười trấn an nói: “Ngươi chớ có sợ hãi, những tên dị tộc kia đã bị ta vứt bỏ, tạm thời chúng ta vẫn còn an toàn. Đúng rồi, nhà của ngươi có phải là ở Thái Nhất đại lục không?”
Nói đến quê nhà, A Mục Nhĩ dùng sức gật gật đầu: “Ở biên giới Thái Nhất Nam, một thôn nhỏ tên là A Lạp Đạt Nhật Đồ, nơi đó có một thảo nguyên mênh mông vô bờ, vô cùng xinh đẹp.”
“Thôn A Lạp Đạt Nhật Đồ sao? Vậy được, dù sao ta cũng phải đi Thái Nhất, đợi sau khi ra khỏi Nam Vực, vừa vặn thuận đường đưa ngươi về nhà.”
Nghe thấy có thể về nhà, hốc mắt A Mục không khỏi đỏ hoe, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, hắn túm lấy một bên góc áo của nàng rất kích động: “Ân nhân, có thật không? Ngài chịu đưa ta về nhà là thật sao?”
Tiêu Dao buồn cười, không phải thật còn có thể là giả, không đưa hắn về, chính mình mang theo cái vướng víu này đi đâu cũng cũng không tiện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây