“Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tự tay cắt lấy thủ cấp tiện nhân kia, nếu không uổng phí ngươi ta tốn nhiều tâm huyết như thế, còn chật vật như thế, trước đó ngươi nhất định phải ngoan ngoãn chờ ta trở về, chớ đi loạn. Đợi thí luyện kết thúc, ta sẽ mời sư thúc giúp ngươi thanh trừ độc tố trên người, trước đó ủy khuất ngươi.”
Dứt lời hắn nhanh chân rời khỏi động phủ, trong huyệt động chỉ còn lại một mình Tiêu Vũ Hà, nhưng bọn họ không ai chú ý tới, ngay bên kia khối nham thạch này, nơi bị tro bụi che giấu chính là một đại trận vừa phức tạp lại kỳ quái.
Bốn người Tiêu Dao đi về hướng tây bắc được hơn nửa ngày, ở cuối khe rãnh bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá cao mấy chục thước. Xuyên qua cánh cửa này, bên trong một mảnh sinh cơ dạt dào, phồn hoa diệp, linh điểu hót vang, từng trận linh khí nồng đậm đập vào mặt, không bị ảnh hưởng của Phệ Linh Bạo, khung cửa này so sánh với nhau, giống như là hai tầng sinh tử, mà cửa đá trùng hợp tựa như sinh tử môn ngăn cách giới hạn sinh tử.
Một mảnh đất màu xanh biếc đột nhiên đập vào mắt khiến tinh thần bốn người chấn động, Mộ Dung Từ càng cảm thán: “Gần mười ngày gian khổ cuối cùng cũng không uổng phí, rốt cuộc cũng tới được vùng tịnh thổ này.”
Mừng thì vui nhưng bốn người cũng không hoàn toàn bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, tùy tiện đi qua cổng vòm đá, sau khi cẩn thận đánh giá một phen, lại tỉnh táo phân tích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây