“Hừ, giết người có thể thành thần, nhưng không phải ta nói, cái gọi là người không phạm ta ta không phạm người, tại sao phải giết bao nhiêu? Còn có...” Liêu Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện: “Ta đối với nữ nhân cũng sẽ không nhân từ nương tay, đặc biệt là nữ nhân lòng mang ý xấu. Nói đi, Trọng đạo hữu dọc theo đường đi theo ta cùng Vương huynh đã lâu, có ý đồ gì?”
Thiếu nữ vuốt vuốt một lọn tóc mai hơi cong lên đôi môi phấn oán giận: “Liêu ca ca vẫn hung dữ trước sau như một, sao có thể hù dọa một nữ tử nhu nhược như ta chứ? Chẳng qua là nhìn thấy nơi này so với khe nước lần trước còn nguy hiểm hơn, Dĩnh nhi trong lòng sợ hãi, thật vất vả mới nhìn thấy Liêu ca ca người quen như vậy, tự nhiên là hi vọng ca ca giống như lần trước mang Dĩnh nhi cùng đồng hành nha.”
Nói xong nàng còn vô tội trừng mắt nhìn, lộ ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người thương yêu.
Vương Hi trông hai người này, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Liêu huynh, vị đạo hữu này là...”
Không chờ Liêu Phong trả lời, thiếu nữ liền giơ hai lúm đồng tiền lên, nói: “Vị ca ca này, tiểu muội là môn hạ đệ tử của Yên Thủy Các, Trọng Dĩnh, không biết ca ca xưng hô như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây