Mắt thấy lối vào mở ra, Quý Thanh Phong thu liễm linh khí, chắp tay đứng ở phía trên đám đệ tử Tiên Vũ Môn truyền âm nói: “Hôm nay cấm chế của Mạch Ám Hà đã mở ra, giống như trước kia, vẫn là do Tiên Vũ Môn ta xung phong vào trước, hiện tại chúng đệ tử nghe lệnh: Y theo trình tự đội ngũ lần lượt tiến vào!”
Lần này Tiêu Dao ở giữa đội ngũ, mắt thấy đội ngũ tiến hành ngay ngắn trật tự, nửa khắc đồng hồ thời gian liền sẽ đến phiên mình, nàng đề khí hướng về phía cửa vào nhảy một cái, thời không vặn vẹo ngắn ngủi, lại mở mắt ra, toàn cảnh Mạch Ám Hà liền hiện ra ở trước mắt.
Bầu trời màu xám, mặt đất màu xám, đây là một thế giới bao phủ một tầng xám tro, nếu từ trên cao nhìn xuống, nơi đây giống như một mặt đất khô nứt vì mưa không đủ. Mặt đất bị chân đạp là do vô số nham thạch đỉnh bằng màu xám tạo thành, giữa núi và núi có rãnh rộng hẹp không đồng nhất, uốn lượn gập ghềnh, liếc nhìn lại trong rãnh đen kịt một mảnh, sâu không thấy đáy, duy chỉ có thể nghe được bên trong hình như có tiếng nước chảy róc rách.
Nàng lập tức buông thần thức ra, nhưng bởi vì rãnh sông ngầm có địa vực đặc thù, thần thức chỉ có thể thăm dò tình huống trong phương viên trăm dặm, hơn nữa đây là khoảng cách phía trên, về phần địa vực dưới rãnh, một khi thần thức cảm giác vượt qua trăm mét liền không thể thăm dò.
Nghe nói rãnh sông ngầm này cùng khe nước có chỗ khác biệt, ở trên núi đá cũng không hạn chế phi hành, có thể nói càng lên cao ngược lại càng an toàn. Nguy hiểm đều xuất hiện ở dưới rãnh, đồng lý bảo vật cũng thế. Hơn nữa ở thời khắc chúng tu dũng mãnh tiến vào, nếu ở trên không trung lâu, sẽ bộc lộ hành tung của mình, không có thiên tai cũng sẽ dẫn tới nhân họa, bình thường không người nào sẽ làm chuyện ngu ngốc như thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây