Dứt lời, hắn hất hai tay áo lên, vô cùng dứt khoát xoay người sải bước rời đi, còn Liêu Phong thì khinh miệt liếc nhìn Tiêu Dao: “Đại nương không hổ là “ nữ hiệp hái hoa “, quả thật có chút tài năng như vậy, nhưng xin yên tâm, huynh đệ của tại hạ tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”
Hắn cũng bỏ lại một câu, nghênh ngang rời đi.
Chỉ qua lại mấy lần như vậy, dù là Tiêu Dao một câu cũng chưa từng nói qua, liền đã đủ những người vây xem kia từ đó cảm ngộ ra cái gì, mỗi người biểu hiện trên mặt chợt hiểu, tán đi, thậm chí còn có người trong miệng ồ một tiếng, tỏ rõ ra mặt.
Cái gì mà “ nữ hiệp hái hoa “? Cái gì “A”, lại nhìn khuôn mặt viết “Xin tự trọng” của Tả Cảnh, khiến Tiêu Dao trong lòng buồn bực, chỉ sợ người oan uổng nhất ở đây từ đầu tới đuôi chính là nàng, những người này tự mình xuất hiện, lại tự cho là đúng nói hết, cuối cùng vẻ mặt hoặc khinh miệt, hoặc chán ghét, hoặc là biểu tình bi thương rời đi, rốt cuộc là làm cho ai nhìn?!
Nàng thở sâu, đứng ở một chỗ cách xa đám người, lẳng lặng chờ đợi rãnh sông ngầm mở ra, Tả Cảnh vẫn như cũ ở cách nàng không xa tận thủ chức trách, hết thảy lại khôi phục bình tĩnh lúc ban đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây