Bích Tình sững sờ, xác thực là mình đã sớm quyết định muốn đi đại đạo vô tình, lại vì sao còn bị chủ tớ tình cũ quấn quanh? Lại nhìn Tiêu Dao, ánh mắt nàng bình tĩnh như nước, nhìn ra được tâm cảnh sớm đã thoát khỏi khốn cảnh, mà trái lại chính mình... Bích Tình khóe môi nổi lên một tia đắng chát, nhưng tâm đã thanh minh rất nhiều: “Thì ra ngươi đã sớm nhìn thấu, mà ta vẫn cố chấp với biến hóa của ngươi, khó trách Thanh Phong luôn hỏi ta có từng ngộ ra hay không, nghĩ đến ta chưa bao giờ chân chính ngộ ra.”
Nói xong nó khép mắt lại, thật lâu cho đến khi mặt mày hoàn toàn bình thản không gợn sóng, lúc này mới mở miệng nói: “Ta đã nói xong, ngươi đi đi.”
Đến lúc này, trong lòng Bích Tình đã không còn bất cứ tình cảm nào nữa.
“Đệ tử cáo từ.”
Tiêu Dao xoay người rời đi, từ nay về sau hai người sợ là sẽ không còn bất kỳ giao tiếp gì nữa, duyên phận mấy trăm năm đã hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây