Tiểu tử này lại còn cười được?! Cả khuôn mặt Kinh Cức Xuyên Sơn Giáp đều tức giận đến vặn vẹo. Tiêu Dao cũng không thể hiểu được, nói như thế nào đây, nụ cười của nam nhân này mang đến cho người ta cảm giác vô cùng không tốt, thứ ẩn giấu trong ý cười kia tuy nói vẫn chưa khiến nàng cảm thấy e ngại, nhưng cũng khiến cho toàn thân người ta không thoải mái.
Con ngươi của Kinh Cức Xuyên Sơn Giáp xoay chuyển, hiển nhiên tiểu tử này là không đáng tin cậy, vẫn là phải tự mình nghĩ biện pháp chạy trốn mới được. Nghĩ đến, cái đuôi của nó hướng trên mặt đất bỗng nhiên quét qua, bụi đất trên mặt đất lập tức bay lên, mượn cơ hội này, nó vội vàng niệm một cái ẩn thân pháp, trực tiếp muốn đào hang chui xuống đất trốn chạy.
Ai ngờ, chỉ nghe phía trên một trận sấm sét, mấy đạo lôi quang hạ xuống, tốc độ cực nhanh làm nó đào động cũng không kịp, liền trực tiếp tan thành mây khói, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Không biết có phải yêu thú bò sát đều thích dùng chiêu này hay không, lần trước tiểu yêu thằn lằn kia cũng như thế, đối phó với chiêu số Tiêu Dao đã sớm thông thạo, căn bản không cần phí đầu óc. Huống chi tu vi giữa hai bên chênh lệch quá xa, khác biệt một cảnh giới, khả năng lớn nhất chính là sinh tử cách biệt! Giải quyết nó không hề có hồi hộp.
Liếc mắt nhìn nơi bị lôi điện oanh kích, ngoại trừ một cái động không còn vật gì khác, nàng liền đưa tầm mắt đặt lại trên người Tiếu Túc. Nam tử trước mắt mới là người mình cần cẩn thận ứng phó. Cho dù đồng bạn chết thảm trước mắt, hắn cũng vẫn giữ bộ dáng việc không liên quan đến mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây