Bà lão nghe xong, nước mắt nước mũi nhỏ xuống, nước mắt nước mũi ròng ròng nói: “Thải Vân à, là Tưởng gia chúng ta liên lụy ngươi! Cũng không biết Tưởng gia chúng ta kiếp trước tạo ra cái nghiệt gì, Tiền gia Thiên Đao cạo kia hại chết Phong nhi không tính, còn lấy đi những vật phẩm đáng giá trong phòng, đến bây giờ còn la hét bảo chúng ta giao ra bảo vật không chịu dừng tay. Khó trách ngươi có thai còn phải chiếu cố cho lão già vô dụng như ta. Thật sự không được, ngươi mang theo Thúy Bình cùng nhau rời khỏi Nhạn Thành chạy trốn đi nơi khác đi, cũng không cần quan tâm chuyện lão bà đã một chân bước vào quan tài như ta nữa.”
“Mẫu thân, sao người lại nói như vậy?” Thải Vân nhìn thấy mẹ chồng khóc đến thương tâm, vội vàng trấn an “Thù của phu quân ta nhất định phải báo, Tiền gia kia một mực khẳng định chúng ta có bảo vật, chắc chắn sẽ không dễ dàng thả người rời đi. Lần này đi tỉnh thành chắc hẳn bọn họ cũng là đả thông quan hệ, dự đoán được ta sẽ không công mà lui, cho nên mới yên tâm để cho ta ra khỏi thành. Cho nên chỉ cần Tiền gia một ngày không ngã, chúng ta liền vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Ta đã quyết định, đợi sau khi một mình Trung Lân Nhi xuất thế, ta lại tiếp tục thượng cáo, tỉnh thành không được thì đến châu quận, châu quận nếu không được, ta liền đến Phượng Dương thượng hoàng thành! Ta cũng không tin Tưởng gia hắn có thể một tay che trời!”
“Thải Vân...” Trong mắt lão phụ đã tràn đầy nước mắt, ôm lấy nàng nghẹn ngào khóc rống “Ta... Thật sự là làm khổ cho đứa nhỏ này a!”
Thấy bộ dáng bà bà như thế, Thải Vân cũng hốc mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng ôm lấy bà bà, nhỏ giọng khóc nức nở.
Tình cảnh trước mắt này cũng làm Tiêu Dao ngoài cửa sổ có chút động dung, nghĩ đến mẹ chồng nàng dâu căn bản cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn cái gì, Tiền gia kia cũng căn bản không biết Thượng Tiên kia rốt cuộc muốn lấy vật gì, mà lật tung cả Tưởng gia cũng không có thu hoạch. Mà người khởi xướng việc này chính lại chưa lộ ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây