Tiêu Dao hơi nhướng mày, bước vào trong cửa. Chỉ thấy ba người Triệu Khinh Yên đã không còn ở đây, trên giường mềm Linh mộc ở giữa phòng có một nữ tử đang ngồi, từ trang phục nhìn lên tựa hồ là một vị phụ nhân, bởi vì có rèm châu che khuất, khiến người ta không thấy rõ hình dạng. Hai bên giường mềm còn có hai nha hoàn, tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ.
Nàng chỉ dùng thần thức thoáng đảo qua, liền biết đối phương là nhất đại năng Nguyên Anh. Ấn theo lễ tiết, nàng vừa hành lễ vừa cung kính nói: “Tiêu Dao bái kiến Chưởng môn phu nhân.”
Chờ giây lát, phụ nhân phía trên tựa như không nghe được, không có bất kỳ hồi âm nào, nhưng Tiêu Dao lại có thể cảm giác được rõ ràng có một ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua rèm châu kia rơi vào trên người mình.
“Ngươi chính là Tiêu Dao kia?” Thật lâu sau, phụ nhân sau bức rèm che tựa hồ đã đánh giá đủ rồi, lúc này mới mở miệng, truyền ra thanh âm lạnh như băng không mang theo một tia cảm tình.
Có thể hỏi như vậy, hiển nhiên vị phu nhân này cũng chưa từng gặp qua mình, vậy cỗ địch ý này là từ đâu mà đến? Mặc dù hồ nghi, nàng vẫn là cấp bậc lễ nghĩa chu đáo trả lời: “Vâng, không biết phu nhân tìm Tiêu Dao có chuyện gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây