Rốt cục cũng sắp ra khỏi đại trận ngàn mét, nàng phát hiện bóng người lông tơ đen nổi lơ lửng ở trên một khối đá vụn, còn có một mảng lớn chân tay thi thể cự mãng ở ngoài trận.
“Báo Nanh Kiếm!”
Nàng khẩn trương ôm lấy nó. Chỉ thấy toàn thân Báo Nanh Kiếm xụi lơ, phảng phất như đã chết. May mà lồng ngực hơi phập phồng kia biểu thị nó còn có khí tức, là một vật sống.
Tiêu Dao cẩn thận kiểm tra nó một phen, vẫn chưa phát hiện bất cứ ngoại thương nào, bộ dạng này ngược lại giống như tình huống lần trước ở khe nước nó hao hết tiên khí, lúc này mới buông xuống một trái tim treo lơ lửng.
“Báo Nanh Kiếm?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây