Tiêu Dao nắm chặt nắm đấm của mình, lại không ngăn được nội tâm quay cuồng, nàng ta dập đầu ba cái thật mạnh về phía Phòng Huyền Thư. Ba lần này cũng không dùng linh khí hộ thể, là dập đầu đến trán tràn ra máu tươi.
Cuối cùng nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Một ngày vi sư cả đời vi phụ! Tiêu Dao ta vô luận quy củ bên ngoài như thế nào, chỉ cần ta nhận sư phụ cả đời là sư phụ! Nhưng ta cũng sẽ không để cho sư phụ khó xử, sư phụ có thể không coi ta là đồ nhi, nhưng trong lòng ta lại không thể gạt bỏ sư phụ. Nếu 'Thiên Luyện đạo nhân' không phải sư phụ ta, vậy sư phụ ta chính là Phòng Huyền Thư! Khẩn cầu sư phụ đồng ý điều ấy, bằng không ta quỳ mãi không nổi! Tuyệt không chịu rời đi!”
Nói xong Tiêu Dao lại cúi xuống đất. Tu Tiên giới có thể nhân tình mỏng, tu sĩ có thể quả tình quả nghĩa, nhưng Tiêu Dao nàng lại từng bước một đi tới từ ngàn năm cô tịch, từng có được, cũng từng mất đi, mới có thể hiểu cái gì gọi là tình ấm lòng người, nghĩa khắp thiên hạ. Cho nên hôm nay nàng nhất định phải trân trọng phần ân tình thầy trò này!
“Ai... Sao cô bé này lại cố chấp như vậy...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây