Lưu Hi nhìn nam tu sĩ một cái, khẽ vuốt cằm: “Ừm, thi xong rồi, quả nhiên như Lục thúc nói, ta không thể thông qua, luyện khí quả thật cần khí lực.”
Nam tử được gọi là Lục thúc rất im lặng, đây không phải là sự thật rõ ràng sao? Đáng tiếc thiếu gia nhà mình lại không tin. Thiếu gia nhà mình nhân phẩm hình dạng đều tốt, chỉ là đầu óc cứng nhắc không biết biến báo, có đôi khi làm ra chuyện sẽ khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
“Ai, lão nô đã sớm nhắc nhở thiếu gia, nhưng thiếu gia hết lần này tới lần khác không tin, lần này thử qua liền chết tâm rồi? Nếu thiếu gia thật muốn rèn bản mạng pháp bảo, liền nói một tiếng với chưởng môn và phu nhân, cái gì thiên tài địa bảo không có? Cái gì Luyện Khí Tông tìm không thấy? Hà tất phải muốn tự mình rèn chứ?”
“Lục thúc.” Lưu Hi vẻ mặt nghiêm túc cắt ngang lời hắn, chuyện này không giống với việc ta không tin Lục thúc. Mà quân tử há có thể nói chuyện với nhau? Mọi sự hành động và không được đều phải đích thân thử qua mới có thể kết luận, chưa thử qua thì sẽ dễ dàng từ bỏ, sao có thể là đại trượng phu làm được? Lục thúc, ta có quy tắc hành sự của mình, ngài không cần quan tâm.”
Quả thật chuyện này phải thử qua mới biết được là không được. Nhưng thiếu gia nhà mình căn bản không hề suy nghĩ đến một số việc đều là kiến thức thông thường, ngay cả thử cũng không có. Nếu người khác nói ăn cơm chỉ có thể dùng miệng mà không thể dùng rắm, mắt, chẳng lẽ cái này cũng phải thử sao? Lục thúc vốn định tiếp tục lải nhải, nhưng nghe hắn nói như thế, tự giác đem những lời thô tục sau đó nói ra nát trong bụng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây