Tiêu Dao mang theo tâm tính nhàm chán giết thời gian, tiếp tục hảo tâm đề nghị khác.
“Nếu đạo hữu cho người khác chút Linh Thạch làm thù lao trao đổi, tại hạ nghĩ mọi người hẳn là sẽ rất nguyện ý trợ giúp ngươi.”
Nàng cố ý nhấn mạnh thêm ba chữ “rất nguyện ý”, hy vọng hắn có thể nghe hiểu.
“Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới chứ?!”
Lưu Hi đột nhiên hoàn hồn, một cây quạt đánh vào lòng bàn tay mình, kích động hô to. Nhưng thần sắc hưng phấn chỉ duy trì được một lúc, lập tức ánh mắt lại ảm đạm xuống, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Nhưng mà... trên người ta không mang Linh Thạch...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây