Lý Thư Nhai: “Một lần kia, Thanh Vân tiền bối chết thảm trọng, có lẽ trong số những người này có trưởng bối của sư tôn ngươi!”
Hắn cũng không biết nhiều lắm, dù sao cũng là chuyện từ ba ngàn năm trôi, quá mức xa xôi với đám đệ tử ở thế hệ này...
Giang Nhất Ninh nhìn Lâm Không vẫn còn đang lăn lộn: “Lý sư huynh định trực tiếp trở lại Thanh Vân? Hay tới Lâm phủ nghỉ ngơi một chút trước?”
“Đi Lâm phủ khôi phục lại một chút rồi hãy rời đi!”
Một lát sau... Lâm Không đã bình tĩnh trở lại, nhưng cả người gần như hư thoát, giống như một con tôm mềm chân (tôm dùng chân để di chuyển, tôm mềm chân là bất lực, không làm gì được), tựa như đối phương vừa cùng cô nương tốt đóng cửa ba tháng chưa ra...
Giang, Lý hai người không thể không nâng Lâm Không dậy.
Giang Nhất Ninh hỏi: “Lâm huynh, cảm giác như thế nào?”
Lâm Không cười cười: “Trúc Cơ thất tầng, chân khí cô đọng...”
“Vậy đúng là nhân họa đắc phúc rồi!”
Một hàng ba người, dìu đỡ nhau về tới Lâm phủ...
“Giang sư đệ, ngươi và Tô sư muội có phương thức liên hệ đặc thù sao? Ta còn chưa biết ngươi đã cầu viện người ta như thế nào đâu...”
Giang Nhất Ninh vỗ đầu: “Suýt chút nữa ta đã quên việc này rồi, Lâm huynh, Lý sư huynh, cho ta mượn 600 linh thạch trước, cứu viện là ta nhờ Phi Yên môn truyền tin về Thanh Vân đó!”
...
Tại Sơn Châu điếm của Phi Yên Tống Bảo.
Ba người đang tiến vào!
Thanh niên bên trong vừa nhìn thấy Giang Nhất Ninh, vội vàng tiến lên: “Sư huynh, vừa rồi ở Sơn châu có đại năng xuất hiện, chính là trưởng bối Thanh Vân mà ngươi cầu cứu tới rồi?”
Giang Nhất Ninh cười cười: “Còn phải đa tạ sư đệ, đây là 600 linh thạch, ngươi kiểm tra đi!”
Thanh niên tiếp nhận linh thạch, trả lại tờ giấy màu vàng đã nhỏ máu nhận lời cho Giang Nhất Ninh, tiếp theo lại lấy ra một miếng lệnh bài, nhiệt tình nói: “Sư huynh, đây là Phi Yên Lệnh, về sau mỗi khi sư huynh đến các địa điểm của Phi Yên môn, đều được hưởng thụ dịch vụ đưa bảo với giá chiếu khấu 80%!”
“A? Còn có loại đãi ngộ này!”
Thanh niên cười cười: “Sư huynh chỉ dùng một câu lại có thể đưa tới đại năng cấp cứu, nghĩ cũng biết là người bất phàm... Ta da mặt dày kết mối quan hệ này, về sau nếu sư huynh có thể sử dụng Phi Yên Lệnh này, ta cũng được chia một phần!”
Đối phương cũng là người sảng khoái trực tiếp, lập tức nói thẳng ra.
Giang Nhất Ninh cũng không khách khí, lập tức nhận lấy lệnh bài: “Được, vậy đa tạ ý tốt của sư đệ, sư đệ họ gì?”
“Không dám, ta họ Hoàng!”
Giang Nhất Ninh khách sáo một phen lại tiếp tục nói: “Hoàng sư đệ, quả thật《 Phong Lôi Thiểm Thốn Quyết 》 của quý môn không giống bình thường. Ngươi có tiện không, ta muốn nhờ ngươi giải thích nghi hoặc của ta một phen. Vì sao các ngươi có thể ngự kiếm nhanh như vậy?”
Loại pháp quyết này đúng là một loại thủ đoạn để chạy trối chết, nếu hắn có thể bắt chước một chút thì tốt rồi...
Nhắc tới việc này, thanh niên kia cực kỳ tự hào nói: “Cũng không phải bí mật gì, phần lớn tiên môn đều biế!”
Sau đó, người này ôm quyền nhìn trời, hơi hơi chắp tay cung kính nói: “Chưởng môn phái ta Tiêu Xảo Tiên, Tiêu sư tôn thật sự là kỳ tài hiếm có trên thế gian. Người đã bắt chước tiên pháp 【 Súc Địa Thành Thốn 】của Tiên Nhân cảnh đệ cửu cảnh chân chính, từ đó lấy được một chút thành quả, cho nên mới gọi pháp quyết này là Thiểm Thốn Quyết!”
Nói là hơi chút thành quả, nhưng loại tình cảm tự hào trong câu nói lại không lời nào có thể diễn tả được.
Thanh niên tiếp tục nói: “Đơn giản mà nói, đây là loại pháp quyết có thể di chuyển thân thể trong phạm vi ngắn... Đệ tử phái ta, không chỉ ngự kiếm, còn một mực thiểm di (tương tự như thuấn di nhưng khoảng cách ngắn hơn) đổi vị trí, cho nên tốc độ cực nhanh!”
“Chưởng môn từng nói, nếu hậu bối đệ tử cứ một mực nghiên cứu pháp quyết này, không ngừng tinh tiến kỹ năng, sẽ có một ngày dung nhập thiểm di vào phi kiếm biến nó thành một môn thuật pháp công kích... Đến ngày đó, Phi Yên môn ta hoàn toàn khả năng có tên trong mười một đại tiên môn!”
Giang Nhất Ninh kinh ngạc, vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới lại nghe được tin tức như vậy.
Nếu thế, đúng là hắn không bắt chước được rồi!
Mọi người lại tiếp tục khách sáo một phen, cuối cùng mới cáo từ.
Trên đường quay về Lâm phủ, Giang Nhất Ninh không nhịn được cảm thán: “Đúng là tu sĩ trong thiên hạ khó lường, dù là một môn phái bên dưới mười đại tiên môn, cũng không thể khinh thường!”
Lý Thư Nhai lại cực kỳ chân thành nói: “Tuy các vị tiền bối mạnh mẽ nhưng đám tu sĩ hậu bối chúng ta chỉ là nương theo làn sóng của thế hệ đi trước thôi… Trong lòng phải có giác ngộ lê minh chi tâm (khi còn ở trong đất chính là thời điểm mà hạt giống khỏe mạnh nhất, bởi vì nó có tin tức vững chắc sẽ phát tan hắc ám trước mặt nghênh đón quang minh – tương tự như có lòng tin sẽ dũng cảm tiến về phía trước)!”
“Hiện giờ đó chỉ là một loại pháp quyết mà thôi. Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ của chúng tiên môn! Bởi vậy, đã là đại trượng phu nhất định phải hướng tới mục tiêu phá Bất Tiên sơn, chiến Thiên Tiên, chiến Quỷ Thần!”