Lãnh phong chủ nhàn nhạt giải thích: “《 Âm Dương Chuyển Tu Chi Thuật 》, trước khi muốn thu lấy tu vi một phương, phải chuyển một bộ phận tu vi của mình qua, nhằm dung hợp với đối phương trước, để đến khi thu lấy cũng khiến tu vi kia càng thêm hòa hợp cùng bản thân... Dù sao tu sĩ tu loại thuật pháp này trường kỳ dùng mưu lợi đạt được tu vi khiến chân khí bản thân pha tạp không thuần, thực dễ dàng dẫn tới hỗn loạn, không khống chế được!”
Tựa như nàng cực kỳ hiểu biết với lọai pháp quyết này.
Lâm Không vừa cung kính vừa có chút khó xử: “Quả thật là có, lúc trước thông qua ba người trung chuyển, đệ tử nhân họa đắc phúc, tu vi từ Trúc Cơ tứ tầng thăng tới Trúc Cơ cửu tầng!”
Giang Nhất Ninh kinh dị, cách này còn có hiệu quả mỹ mãn hơn cả【 Huyễn Linh Kim Đan 】!
“Hừ, nhân họa đắc phúc!” Lãnh phong chủ khinh thường: “Ngươi được lợi từ tu vi của người khác, tuy đó là chuyện bất khả khảng, không phải do ngươi mong muốn nhưng việc đã xong lại khiến chân khí trong cơ thể ngươi pha tạp, một khi xử lý không tốt, không biết sai mà dừng lại, cũng có khả năng sẽ giống ma tu, tiếp tục đi lừa gạt, cưỡng đoạt!”
Lâm Không cả kinh, vội vàng bái lễ: “Còn xin Lãnh tiền bối chỉ điểm!”
Lãnh phong chủ lại nhìn về phía Phượng Ngọc Thấm, người sau nghi hoặc hỏi: “Nhìn ta để làm gì?”
Lãnh phong chủ: “Nhật Tinh Phượng Viêm!”
Phượng Ngọc Thấm lập tức hiểu được ý của đối phương, lập tức cong ngón tay lại nói với Lâm Không: “Kiên nhẫn một chút!”
Đến đây Lâm Không đã hiểu ý tứ của hai vị tiền bối, bọn họ đang muốn giải quyết hậu hoạn thay mình: “Tạ ơn Phượng. . . A ——”
Ai biết đâu hắn còn chưa nói hết câu, một tia Nhật Tinh Phượng Viêm đã dung nhập vào trong cơ thể. Và chỉ trong nháy mắt, hắn lại nằm lăn trên mặt đất, bắt đầu quay cuồng!
Sắc mặt Lâm Không đỏ chính như con tôm luộc, còn bốc lên từng tầng hơi nóng... Là mồ hôi bốc hơi!
Đau khổ này phải do chính hắn tự thừa nhận, mọi người bất lực, và tỏ ra không chút áp lực đứng ở một bên xem màn xiếc khỉ khóc lóc om sòm...
Lãnh phong chủ bên này, đã vài lần nhìn về phía Phượng Ngọc Thấm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Phượng Ngọc Thấm nói thẳng: “Tố Lam, ngươi có cái gì cứ việc nói thẳng, cứ nhìn như vậy, ta thấy không được tự nhiên...”
Nhưng Lãnh phong chủ vẫn không mở miệng.
Phượng Ngọc Thấm: “Cần bảo đám người kia rời đi ư?”
Nàng nói xong, đã chuẩn bị vẫy lui mấy đứa tiểu bối kia rồi.
Lãnh phong chủ lại lắc đầu: “Ngươi đừng kích động!”
Hử?
Phượng Ngọc Thấm lại rơi vào khó hiểu... Chuyện này cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của đám tiểu bối kia, cả lũ đều dựng thẳng hai lỗ tai lên hóng hớt!
Lãnh phong chủ vẫn đang do dự, cuối cùng mới nói: “《 Âm Dương Chuyển Tu Chi Thuật 》, hẳn là ma quyết bí pháp của Đại Thừa Thiên cung!”
“Đại Thừa Thiên cung! ! !” Phượng Ngọc Thấm lập tức điên tiết muốn xù lông: “Lũ này gan chó đầy người, còn dám tới Thanh Vân địa vực.”
Một luồng uy thế từ trên nàng phát ra, đống phòng ốc trong đại viện lập tức đổ sập...
Rất nhanh Phượng Ngọc Thấm lại nhìn quét bốn phía vài lần, sau đó không rên một tiếng ngự không rời đi...
“Sư tôn...”
Giang Nhất Ninh vốn định nói hãy để lại cho đệ tử một viên ngọc châu cầu cứu, nhưng xem dáng vẻ nổi giận đùng đùng của sư tôn, hắn lại cảm thấy lúc này không phải thời điểm tốt... Cuối cùng, hắn chỉ hơi do dự một chút, sư tôn đã biến mất ở phía chân trời.
Lãnh phong chủ ngoảnh lại liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó cũng theo Phượng Ngọc Thấm rời đi.
Tô Bạch Nguyệt gọi Tiểu Thanh một tiếng, sau đó tung cho Giang Nhất Ninh một cái ngọc bài: “Ngọc bài thân phận của ngươi!”
Thanh Vân Chuẩn hạ xuống, nàng nhảy lên lưng nó, cũng thản nhiên rời đi...
Giang Nhất Ninh vội hô: “Đa tạ Tô sư tỷ đã tới cứu giúp, đại ân không...”
Hiển nhiên, đối phương đã không nghe được nữa...
Mấy người tới cũng nhanh, đi còn nhanh hơn!
Bỏ lại mấy người Giang Nhất Ninh và Lý Thư Nhai mặt tròn mắt dẹt nhìn nhau, lại nhìn về phía Lâm Không vẫn còn tiếp tục quay cuồng trên mặt đất.
“Lý sư huynh, ngươi có hiểu biết nhiều về Đại Thừa Thiên cung không? Vì sao sư tôn ta vừa nghe thấy cái tên này đã nổi giận đùng đùng rồi...”
Giang Nhất Ninh chỉ biết là hiện giờ hai trụ sở ma tu lớn nhất thiên hạ là Thôn Thiên Ma giáo và Đại Thừa Thiên cung!
Mười đại tiên môn đã vài lần bao vây tiễu trừ, nhưng hai môn phái ma tu kia vẫn tử nhi bất cương (có chết vẫn còn ương ngạnh, nôm na là không thể diệt trừ loại thế lực xấu xa kia một cách dễ dàng)...
Lý Thư Nhai nghĩ một lát rồi nói: “Ta nghe sư tôn nói, khoảng ba ngàn năm trước, ở giai đoạn thế hệ trước của Đại Khánh vương triều sụp đổ, đã có bóng dáng của Đại Thừa Thiên cung, khiến cho trăm ức lê dân chết quá nửa. Lần đó cũng là lần đệ tử Thanh Vân chúng ta khuyết thiếu nhân tài kế tục, suýt chút nữa đã ngã xuống bên ngoài mười đại tiên môn.”
Giang Nhất Ninh gật đầu: “Ta cũng từng nghe Lâm sư huynh nhắc tới!”