Tới lúc này Giang Nhất Ninh mới biết, vừa nãy Lý sư huynh đã phải thừa nhận bao nhiêu áp lực... Bây giờ dưới tình huống Tô sư tỷ, Thanh Vân Chuẩn không ngừng công kích... ngay cả【 Xích Long 】cũng có nguy cơ bị vỡ nát, mà Lý Thư Nhai vẫn có thể cắn răng, chống đỡ Vô Lượng Huyền Thuẫn, thực lực của đối phương thật sự bất phàm.
Tề lang thấy vậy, dứt khoát thu lại bàn tay to màu tím rồi đánh một chưởng về phía Tô Bạch Nguyệt.
“Ta mặc kệ một người hay hai người. Tất cả các ngươi đều đi tìm cái chết! ! !”
Tới tận lúc này, Tề Lang vẫn còn ôm tâm tư may mắn. Hắn cho rằng người trợ giúp kia không đến từ Thanh Vân, mà là người Giang Nhất Ninh kia đã gặp gỡ trên đường đi quanh thành trì này. Nếu không, một khi đối phương truyền tin thẳng về môn phái thì đại năng Thanh Vân đã trực tiếp đi tới rồi, đâu thể phái đến một vị Kim Đan cảnh?
Tô Bạch Nguyệt nâng tay lên chém ra một luồng hồng lăng (cuốn vải màu đỏ - giống Hỗn Nguyên lăng của Na Tra), vừa trói lại bàn tay khổng lồ màu tím kia, vừa tiếp tục khống chế phi kiếm công kích!
Lại có thêm Thanh Vân Chuẩn phối hợp, miễn cưỡng có thể giằng co ở thế bất bại!
Giang Nhất Ninh cũng bất chấp tất cả rồi, gần như hắn đã ép khô thân thể mình, tiếp tục ngưng tụ thêm vài đạo kiếm cương, nhưng đòn tấn công này có chút gân gà (không mang lại tác dụng quá lớn)...
Không thể không nói, hiện giờ bản thân hắn và Lý sư huynh đều đã tiêu hao hầu như không còn, không thể chiến đấu thêm được nữa...
Trong lúc đôi bên đang giằng co, Tề lang lại quát lớn nói: “Nhân lực có hạn, thiên lực vô cùng! So tiêu hao cùng ta, kết quả của các ngươi chỉ có chết!”
Lúc này trong lòng Tề lang đã bắt đầu có chút lo lắng, tuy lòng vẫn ôm tâm lý may mắn nhưng hắn cũng sợ có đại năng tới rồi, cho nên mới ép thêm cho mọi người một chút áp lực, hy vọng có thể diệt trừ lực lượng của đám người kia nhanh hơn một chút.
Về phần. . . Chạy trốn?
Hắn đã không thể chạy trốn nữa rồi, một khi rời khỏi đại trận, hắn chỉ là Kim Đan cảnh, chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai!
Lại nói, đúng là【 Chấp Thiên Chi Trận 】vô cùng lợi hại, hắn dùng thực lực bản thân, trước sau ngạnh kháng ba vị Kim Đan, đó là bao gồm cả Thanh Vân Chuẩn, nhưng vẫn ung dung chiếm cứ thượng phong. Đó là chưa kể công kích lúc trước của Giang Nhất Ninh, cũng miễn cưỡng đánh ra được uy lực của Kim Đan!
Nhưng không thể không nói, dự cảm của Tề Lang quá chuẩn xác!
Bởi vì ngay lúc ấy, từ phía chân trời đột ngột truyền đến một tiếng phượng minh...
Sắc mặt Giang Nhất Ninh lập tức trở nên vui vẻ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy sư tôn và Lãnh tiền bối cùng nhau đi đến!
Hắn vội vàng cười nói với Tề lang: “Huynh đệ, phải chết rồi, ngươi lập tức sẽ chết! Trốn đi, ngươi nhanh trốn đi. Ai nha, xong đời rồi, muốn trốn cũng chưa đắc đã trốn thoát ~”
Giang Nhất Ninh cũng không quên một màn châm chọc, giết người diệt cả tâm lúc trước của kẻ này!
Hiện tại vừa có chỗ dựa, hắn lập tức phải báo đáp lại đối phương, kẻ biến thái này… nhất định phải biến thái trả lại!
Lòng người chính là như thế, thường thường, chỉ có chuyện xảy ra ở trên người chính mình, mới có thể thấu hiểu được loại cảm xúc của người ta lúc ấy!
Tề lang điên cuồng nhằm về phía Giang Nhất Ninh, chỉ hy vọng trước khi chết có thể kéo theo cái tên miệng thối này bầu bạn...
Nhưng ai biết đâu Giang Nhất Ninh lại mỉm cười nhìn đối phương, thậm chí còn khoa trương tới mức nắm hai tay lại, diễn một màn cổ vũ đầy nhiệt tình: “Cố lên, nhanh lên nào...”
Trong đại viện vừa có thêm một mảnh bụi bay, đương nhiên đó là Tề lang đã làm ra cống hiến cuối cùng của mình cho thiên nhiên.
Tới cuối cùng Lâm Không cũng được nhìn thấy ángh sáng mặt trời, và kỳ thật hắn cũng không chịu thương tổn, chẳng qua chỉ bị phong ấn tu vi mà thôi.
Rất nhanh hắn đã nói xong hết thảy những chuyện đã diễn ra...
“《 Âm Dương Chuyển Tu Chi Thuật 》?” Phượng Ngọc Thấm hơi lộ ánh mắt quái dị nhìn về phía Lâm Không.
“Theo ta được biết Âm Dương Chuyển Tu Chi Thuật... lấy nam nữ điều hòa, thu lấy tu vi một phương nhưng các ngươi là hai nam tử...”
Giang Nhất Ninh vội vàng giải thích: “Sư tôn, phía dưới còn có một vị nữ tử.”
Ở thời điểm hắn đi xuống giải cứu Lâm Không, cô nương tốt đã biến thành một khối thi thể, Giang Nhất Ninh cũng không hỏi nhiều.
“À, ra là lấy người thứ ba trung chuyển!” Phượng Ngọc Thấm cũng dựa theo lời đệ tử mà nói, không quá để ý tới chuyện này.
Lãnh phong chủ lại nhìn về phía Lâm Không: “Đã tiến hành tới một bước kia chưa?”
Câu hỏi này cũng rất đột nhiên, tựa như Lâm Không có chút khó xử.
Lãnh phong chủ hừ lạnh một tiếng: “Ma tu kia đã truyền tu vi cho ngươi?”
Câu này làm tất cả mọi người chẳng hiểu gì hết, ngay cả Phượng Ngọc Thấm cũng nhìn về phía nàng!